– Bây giờ không phải là lúc nói nhiều, mau đi đi, bằng không ngươi mãi không lộ diện để khiến người ta hoài nghi.
– Đen đủi…
Bạch Phượng Hoàng nói nhỏ một tiếng, mang hình dáng của Vệ Khu nhanh chóng hướng về phía đông nam lao đi.
Dương Khánh quay lại nói với lục đạo đại tướng:
– Địa điểm gặp mặt vừa nói tới các ngươi đều nghe thấy rồi chứ?
Sáu người gật đầu,
– Nhớ kỹ rồi.
Dương Khánh trầm giọng nói:
– Vệ Khu ở nơi này hạ xuống. Tai mắt của lão tặc khả nặng đã chú ý tới, dựa theo thuyết pháp của Vệ Khu, phía bắc cách đó không xa có con sông nhỏ có thể thông đến sông lớn hướng đông nam, không cần đi đường bộ, cũng không cần đi xuôi dòng sông tiếp cận, mà là nghịch lưu rời xa, cách xa địa điểm mục tiêu ba trăm dặm. Sau đó chia ra vây kín quanh mục tiêu, mọi người ở sáu địa điểm bao vây cần phải cách địa điểm mục tiêu ba trăm dặm trở lên, ta nghi lão tặc quanh đây đã bí mật bố trí trạm gác ngầm, không chừng có người phát hiện ra các ngươi, còn nữa các ngươi khí độ cũng không giống người bình thường, bất kỳ tiếp cận nào cũng có thể bị phát hiện, do đó chúng ta phải đi ngược lại con đường cũ, thà rằng rời xa còn hơn tiếp cận, tận lực rời xa những nơi có thể có gác ngầm bên trong thành. Còn ta sẽ đi vào thành quan sát, các ngươi nghe hiệu lệnh của ta hành sự, một khi việc có biến, các ngươi cần tốc độ nhất chạy tới.
Hắn cũng đã chuẩn bị cho việc có thể bị bại lộ, một khi Bạch Phượng Hoàng thất thủ, như vậy bên này chỉ còn cách xông lên bắt Hạ Hầu Thác làm con tin.
– Đã nhớ kỹ! Lục tướng đồng ý. Dương Khánh nhìn xuống phía bắc, nói:
– Từ nơi này đến con sông phía bắc kia nhất định phải cẩn thận có trạm gác ngầm. Thà rằng chậm một chút, cũng không thể nóng lòng trong chốc lát, dưới nước cũng cần phải đề cao cảnh giác, nhất định không thể để người ta phát hiện đi đi!
Sáu người đồng thanh, nhanh chóng đi về phía bắc. Dương Khánh quay đầu về sau nói với Diêm Tu:
– Hạ Hầu Thác bên kia nếu có bất kỳ liên lạc nào với Vệ Khu cần phải báo cho ta biết trước.
– Diêm Tu gật đầu, hắn và Vệ Khu lại bị Dương Khánh cất đi.
Hắc Thán thấy không còn người khác, vui tươi hớn hở xoa tay nóng lòng biểu hiện, nói:
– Tiên sinh sắp xếp cho ta nhiệm vụ gì?
Dương Khánh trầm mặc, nói:
– Ngươi vui mừng lộ rõ quá trên nét mặt không thích hợp lộ diện.
Hắc Thán trợn mắt nói:
– Ta lộ diện mới an toàn chứ, chưa ai từng gặp ta! Dương Khánh:
– Người từng gặp ngươi cũng không nhiều, bên này thì càng ít, trang phục và biểu tình của ta hơi chút cải biến sẽ không ai có thể nhận ra.
Dứt lời vung tay lên, đem hắn cũng cất đi, lần nữa quay đầu về sau nhìn một chút hướng đông nam, không thuận theo hướng của Bạch Phượng Hoàng mà đi mà lại chọn một hướng khác đi vòng.
Những người khác cần cẩn thận có trạm gác ngầm, đối với Bạch Phượng Hoàng mà nói, áp lực lại không phải vậy, bà ta quang minh chánh đại đi đến vùng phụ cận ngoài thành trong rừng mới hạ xuống, không nhanh không chậm từ trong rừng đi ra, đi thẳng tới bờ sông ngoài thành.
Đó là một thành trì khá phồn hoa, bên cạnh con sông bên ngoài thành có một con phố, cạnh bờ sông tửu quán san sát, người đi đường như dệt cửi, bờ sông thương thuyền đang không ngừng dỡ hàng.
Với hình hài của Vệ Khu lộ diện. Bạch Phượng Hoàng nhớ kỹ lời căn dặn của Dương Khánh, hơi giữ thần sắc quan sát, cũng không hết nhìn đông lại tới nhìn tây, hòa vào con đường đông đúc người này.
Nhìn thấy cửa ra cách thành trì đối diện với sông không xa, Bạch Phượng Hoàng nhìn về phía tửu lâu cạnh đó, đi vào gọi vài món tôm cá tươi bình thường, gọi thêm bầu rượu, không nhanh không chậm đi ra, ngay cả tư thế tay mang đồ cũng đều theo thói quen của Vệ Khu.