Miêu Nghị chậm rãi xoay người lại, nhìn nàng, ngưng mắt nhìn…
Trời xanh không mây. Vương phủ hoa lệ. Miêu Nghị chắp tay bước chậm. Dương Triệu Thanh ở bên nói.
Đi qua một nơi phồn hoa như gấm, thấy có một nữ tử thướt tha đang chọn hoa để hái, thật là người còn yêu kiêu hơn hoa, phía sau có hai nha hoàn đi theo.
Miêu Nghị nhìn thêm một cái, không khỏi đi tới.
Ba người phát hiện Miêu Nghị đi tới, vội vàng chỉnh sửa xiêm y hành lễ:
– Vương gia.
Miêu Nghị quan sát một chút, nữ tử mũi ngọc môi anh đào, lông mày như vẽ, đôi mắt sáng trong, da trắng như tuyết, đậm chất trí thức, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, có điều lúc này rõ ràng có chút lo lắng, nha hoàn phía sau càng là kinh sợ. Miêu Nghị nhìn chằm chằm nữ tử hỏi một tiếng,
– Ngươi là người trong phủ? Nữ tử nhẹ nhàng trả lời:
– Thưa Vương gia, tiện thiếp Minh Châu!
– Minh Châu? Miêu Nghị nhíu mày thì thầm một tiếng
– Có chút quen tai. Dương Triệu Thanh ở bên giới thiệu:
– Vương gia, đây là quý nhân mới tiến cung, nữ nhi của nguyên Đô thống Minh Bách.
Hóa ra là thiếp thất mới nạp của mình, Miêu Nghị bừng tỉnh ngộ, trong lòng cũng là cười khổ, trong hơn một ngàn người tuyệt sắc không nhiều, Dương Triệu Thanh sắp xếp xem như là có lòng.
– Không cần đa lễ.
Miêu Nghị nâng khẽ tay, hai mắt nhìn chằm chằm Minh Châu không rời.
Minh Châu bị hắn nhìn có chút xấu hổ, thật sự là ánh mắt Miêu Nghị không hề che giấu, làm nàng có chút tim đập rộn lên.
Sau lưng nàng hai nha hoàn ánh mắt lại âm thầm hiện lên vẻ vui mừng.
Miêu Nghị đột nhiên hỏi:
– Nàng ở đâu?
Minh Châu nhìn về phía tường hoa, nhẹ nhàng nói:
– Thưa Vương gia, đang ở biệt viện sau tường hoa.
Miêu Nghị hỏi:
– Có thể đưa bản vương vào xem hay không?
– Vâng!
Minh Châu nhẹ nhàng ứng tiếng, đưa tay dẫn đường, tư thái thướt tha.
Hai nha hoàn đã tránh đường, bước nhanh về trước chuẩn bị.
Trong vương phủ, không bao giờ thiếu những con mắt nhìn chung quanh, làm chủ e rằng không để tâm vậy, thế nhưng người phía dưới để tâm, Vương gia vừa ra đã đi tới nơi ở của nữ quyển, lập tức một hồi kinh động ngầm dấy lên, không biết bao nhiêu nha hoàn ở bên trong nhanh chóng di chuyển, bẩm báo chủ mình, nóng lòng hơn cả chủ mình.
Không bao lâu sau, trong biệt viện kia, từng cái oanh oanh yến yến leo lên lầu ló đầu, hoặc che người nhìn lén nói chung đều hoặc xa hoặc gần nhìn chằm chằm Miêu Nghị. Thậm chí có người trực tiếp dẫn nha hoàn đi về hướng hướng này, chuẩn bị vô tình gặp được Vương gia.
Cũng có người vô tâm với Miêu Nghị lộ diện cũng chỉ vì nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Dưới tường hoa Miêu Nghị và Minh Châu đương nhiên không ít người trông thấy, thấy Vương gia lại cố ý đi về phía Minh Châu, còn nói chuyện với Minh Châu, khiến cho người dù không có suy tưởng gì trong lòng cũng cảm giác khó chịu, trong hoàn cảnh này, không có chỗ dựa. Tâm tính bị bầu không khí ảnh hưởng cũng là điều không tránh khỏi, dù sao ai cũng biết mình đã thành người đàn bà của người đàn ông này, mà đố kị lại là bản tính của phụ nữ.
Sau đó lại thấy Minh Châu dần Vương gia đến biệt viện của mình, không ít người vẻ mặt nhất thời không thoải mái Đô Ngân Kiều đứng ở trên lâu dõi mắt nhìn theo.
Ở trong đình viện của Minh Châu đi dạo một vòng xong. Miêu Nghị và Minh Châu tiến vào đình nghỉ chân, hai nha hoàn đã đem nước trà bưng lên.
Minh Châu đứng cạnh chậu kim loại rửa sạch đôi tay nhỏ xong, tự mình cầm bình châm trà, động tác ưu nhã, dâng trà đền trước mặt Miêu Nghị.
– Vương gia mời dùng trà.
Miêu Nghị lại không tiếp trà, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng, đến nôi nàng không khỏi khẽ cúi đầu.
Miêu Nghị lại đưa tay nâng cằm nàng lên, lạnh lùng nói:
– Triệu Thanh hôm nay không có chuyện trọng yếu thì không được quấy rầy bản Vương.