Lúc nói chuyện nhìn qua Huyền Thiên, nhắc nhở Huyền Thiên cùng Cổ La môn đi cùng một chỗ, Huyền Thiên gật gật đầu, đi theo đệ tử Cổ La môn tới một vách tường.
Tiêu Diêu Kiếm Tông cùng người của Thanh Phong cốc thì đi qua vách tường bên trái, mỗi một thông đạo đều dài vài ngàn mét, đều có mười chín thông đạo, Tiêu Diêu Kiếm Tông cùng Thanh Phong cốc chỉ có mười bảy người, thông đạo bên vách tường bên trái đủ cho bọn họ tiến vào.
Trương Mãnh năm nay hai mươi ba tuổi, tu vi Tiên Thiên cảnh thập trọng, thiên tư trong Cổ La môn xem như trung thượng, ngày sau có hi vọng trở thành cường giả Địa giai cảnh trung kỳ.
So với Trương Mãnh chỉ lớn hơn Lâm Diệu Hàn một tuổi, từ trước đến nay là tình nhân trong mộng của Trương Mãnh, từng mấy lần thổ lộ với Lâm Diệu Hàn nhưng bị cự, bởi vì Lâm Diệu Hàn coi trọng Huyền Thiên, càng bởi vì tướng mạo Huyền Thiên anh tuấn hơn nhiều, phi thường ghen ghét Huyền Thiên.
Lúc trước trong hàng đệ tử Cổ La môn muốn đuổi Huyền Thiên ra khỏi hàng ngũ, mà Trương Mãnh là kịch liệt nhất. Nhưng Huyền Thiên được Lâm Diệu Hàn che chở, còn theo chân đệ tử Cổ La môn tiến vào “Linh Quang Bảo Điện”, chuyện này trong nội tâm Trương Mãnh ghen ghét càng mạnh.
Hắn quyết định tiến vào “Linh Quang Bảo Điện” thì phải tìm cơ hội, nhổ cái gai trong mắt ra ngoài.
Cho nên Trương Mãnh đi theo bên người Huyền Thiên không xa. Nhìn thấy Huyền Thiên tiến vào trong thông đạo, hắn liền đi vào thông đạo gần đó, cũng không có tiến vào rất xa. mà đợi khi mọi người đi vào trong xong thì nhanh chóng đi vào trong thông đạo của Huyền Thiên. Đuổi theo thật nhanh.
Đuổi vào thông đạo của Huyền Thiên, trên mặt Trương Mãnh hiện ra nụ cười hưng phấn, hắn nắm chặt nắm đấm, cảm xúc hết sức kích động, giống như nhìn thấy Huyền Thiên bỏ mạng dưới thân kiếm của hắn.
Khi Trương Mãnh đuổi vào thông đạo của Huyền Thiên thì trong thông đạo vách tường đối diện cũng có một nam tử đi ra.
Tuổi năm tử này chừng hai mươi ba, tướng mạo phi thường anh tuấn, trừ Huyền Thiên. Võ giả Ngạo Châu không người có thể so sánh, đúng là có danh xưng đệ nhất mỹ nam tử Ngạo Châu, Phong Mộ Phàm.
Phong Mộ Phàm rất nhanh xuyên qua khoảng cách ngàn mét, đi vào thông đạo của Huyền Thiên vừa vào, thân ảnh rất nhanh đi vào trong đó.
Phong Mộ Phàm tiến vào thông đạo của Huyền Thiên thì người Tiêu Diêu Kiếm Tông cùng Thanh Phong cốc đang lặng lẽ nhìn vào thông đạo. Trong nội tâm đều nghĩ: Phong Mộ Phàm là cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu, có Phong Mộ Phàm xuất mã, hắc hắc… Bất kể là Hoàng Thiên, hay là Trương Mãnh, đều chết chắc.
Huyền Thiên tiến vào trong thông đạo, vẫn đi về phía trước. Sau khi đi vào ngan mét, thông đạo mới chuyển hướng bên phải, ước đi ba trăm mét sau lại chuyển hướng đi thẳng, sau đó, qua mỗi vài trăm mét sẽ gặp biến ảo phương hướng một lần, rất nhanh làm Huyền Thiên mất đi cảm giác phương hướng, chỉ biết đi theo thông đạo về phía trước.
Tiểu Hổ vẫn đi theo bên cạnh Huyền Thiên, một người một hổ tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Cũng không lâu lắm đột nhiên Huyền Thiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến, mà thông đạo này yên tĩnh, một chút động tĩnh cũng truyền đi rất xa, cho nên Huyền Thiên mới dừng lại.
Huyền Thiên dừng lại sờ sờ đầu Tiểu Hổ, nhỏ giọng nói:
– Xem ra có người không biết sống chết muốn động vào ta, Tiểu Hổ, giao cho ngươi.
– Hù hù!
Tiểu Hổ nhẹ giọng đáp lại, hưng phấn gật đầu.
Rất nhanh Trương Mãnh đã đi tới, xuất hiện trong tầm mắt Huyền Thiên, cùng thời khắc đó Trương Mãnh cùng nhìn thấy một người một hổ đang đợi hắn.
Trương Mãnh là võ giả Tiên Thiên cảnh thập trọng, Huyền Thiên mới vào Tiên Thiên cảnh thất trọng, Tiểu Hổ là tứ cấp trung giai yêu thú, hắn căn bản không đem Huyền Thiên cùng Tiểu Hổ nhìn ở trong mắt.
– Trương Mãnh, là ngươi!
Âm thanh của Huyền Thiên hơi quái lạ, vừa rồi nói chuyện với người Cổ La môn thì đã làm quen với đệ tử Cổ La môn.
Tuy Trương Mãnh lúc trước luôn đuổi Huyền Thiên ra khỏi đội ngũ Cổ La môn, nhưng Huyền Thiên không nghĩ tới hắn lại muốn giết mình, tuy trong “Mộng Huyễn Thần Cung” không phải tử vong chân chính, nhưng Huyền Thiên với tư cách đệ tử Thiên Kiếm Tông, dù sao cũng là đồng minh của Cổ La môn.