“Lão hòa thượng nhà ngươi, bản thân ngươi muốn đánh nhau thì cũng không sao, hà tất phải để cho những tiểu hòa thượng này làm châu chấu đá xe.”
Vừa nói, Lục Sơn Quân vừa nhìn toàn bộ ngôi chùa, dù cấm chế đã được loại trừ nhưng y vẫn không thể nhìn thông thấu hết như lúc trước.
“Triệu Long, ngươi đừng trốn nữa. Sớm muộn gì chúng ta cũng gặp nhau thôi, gặp sớm còn hơn gặp muộn, gặp hôm nay vẫn hơn gặp ngày mai. Nếu ta là nghiệp chướng yêu tà, nói không chừng một lúc nữa sẽ nuốt sạch bọn hòa thượng này, hủy diệt hết thảy nơi đây. Ngươi còn không ra?”
Lục Sơn Quân lại rống lên; giọng điệu có chút mất kiên nhẫn. Nếu y tìm không thấy người thì chỉ có thể hủy luôn Đại Minh Tự này đi, dù có đào sâu ba thước đất cũng phải tìm được Triệu Long.
Ở trên cao, Kế Duyên đứng tại nơi mây mù che khuất, nheo mắt nhìn Đại Minh Tự hỗn loạn và thân thể cực lớn của Lục Sơn Quân, suy nghĩ xem có muốn ra tay ngăn cản hay không.
Kế Duyên biết rõ Lục Sơn Quân đã cực kỳ khắc chế rồi. Nhưng bất luận là người hay yêu, sự nhẫn nại vẫn có giới hạn. Dù biết không thể nuốt sống mấy hòa thượng kia, nhưng không bao lâu sau, có lẽ Lục Sơn Quân sẽ nhịn không được mà phá hủy luôn Đại Minh Tự.
Tuy Đại Minh Tự này không sánh bằng những Thánh địa Tiên phủ Sơn môn tu hành nhưng cũng không phải là một ngôi chùa thế tục bình thường. Nơi đây có tượng Minh Vương, dù hóa thân của Minh Vương không thực sự hiện ra nhưng không có nghĩa là không có.
Phật Môn Minh Vương rốt cục vẫn có nội tình. Phật pháp Đại Trinh không hiển hách cũng không có nghĩa là Phật môn vô lực. Khi Đại Minh Tự bước tới thời điểm sống còn, hóa thân của Minh Vương rất có khả năng sẽ xuất hiện.
Đến lúc đó, không phải Lục Sơn Quân muốn ngừng là ngừng được.
Bất luận là chùa miếu bị hủy diệt hay cuộc chiến thực sự diễn ra, đây cũng không phải là điều mà Kế Duyên muốn thấy. Dĩ nhiên, chắc chắn đám hóa thượng kia cũng không muốn thấy cảnh tượng đó, thậm chí cả Lục Sơn Quân cũng vậy.
Mà cũng chỉ có hai người có thể ngăn cản mọi chuyện, một là Kế Duyên đang đứng trong mây, hai là Triệu Long trong chùa. Chẳng qua, với tình hình hôm nay, mặc kệ có biết bên ngoài xảy ra chuyện gì hay không, e rằng Triệu Long cũng sẽ không bước ra ngoài.
Lục Sơn Quân lại gào lên nhưng vẫn không có lời hồi đáp. Trên gượng mặt của y cũng toát lên một nụ cười lạnh. Y nhìn tất cả tăng nhân đang bị chấn nhiếp ở chung quanh, sau đó lại nhìn ba lão tăng đang mang trên mình những vết thương khác biệt.
“Giác Minh đại sư, pháp danh này của ngươi rất buồn cười đấy!”
Những lời này của Lục Sơn Quân vẫn vang vọng khắp ngôi chùa, nhưng giờ đây thanh âm cực thấp, lộ ra một loại cảm giác nguy hiểm cực kỳ.
Kế Duyên mở to hai mắt, biết không thể đợi được nữa. Cho tới giờ phút này, tên đồ đệ tiện nghi của mình đã thật sự tức giận, thậm chí yêu khí còn sinh ra biến hóa khó nhận ra, chính là bao hàm thêm sát ý.
Chỉ là đúng lúc hắn chuẩn bị truyền âm cho Lục Sơn Quân, ở hướng chủ điện của Đại Minh Tự cũng truyền đến một tiếng Phật hiệu.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, Lục thí chủ, Triệu Long ở chỗ này !”
Cánh cửa lớn của chủ điện được mở ra từ bên trong, lộ ra một bức tượng Minh Vương cao một trượng và một hòa thượng trung niên trọc đầu đang đứng trang nghiêm trước cửa. Người này đã từng là Triệu Long, bây giờ là Giác Minh.
Lúc này, Giác Minh chắp tay trước ngực, hai mắt khép hờ, mí mắt run run, chứng tỏ nội tâm của gã cũng không bình tĩnh. Sau khi hít một hơi thật sâu, gã mới mở mắt, nhìn thân thể cực lớn của yêu quái trong sân chùa.
Giác Minh vận khởi khinh công, đằng không nhảy lên. Chỉ sau vài bước nhảy, gã đã đến giữa sân chùa, cách móng vuốt gần nhất của Lục Sơn Quân không đến hai mươi trượng. Với Lục Sơn Quân, khoảng cách này vừa đủ để y dùng một chưởng chụp chết Giác Minh hòa thượng.
“Giác Minh, sao ngươi lại ra đây? Ngươi cần gì phải bước ra, chẳng lẽ ngươi không tin Tuệ Đồng đại sư?”
Lão tăng đầu lĩnh vô cùng kích động, cùng với hai lão tăng khác chạy tới bên cạnh Giác Minh, chắn trước người gã. Bọn họ cực kỳ khẩn trương nhìn yêu vật khổng lồ gần trong gang tấc.
Ngược lại, biểu tình trên khuôn mặt người thuộc về yêu thân của Lục Sơn Quân rất vi diệu. Y chăm chú nhìn Giác Minh. Theo góc nhìn của y, vị hòa thượng này có nhân hỏa khí tràn đầy; nhịp tim và sự biến hóa của thân khí cho biết gã đang rất căng thẳng, phật pháp chi khí yếu ớt, nhưng dường như không có lệ khí và oán khí.
Chẳng qua, nơi đây là Đại Minh Tự, là nơi tu hành của Phật môn, mà sở trường của Phật pháp chính là rũ bỏ oán khí lệ khí. Vì vậy, không thể nói là Triệu Long vô tội được.
Nhưng Lục Sơn Quân cũng không lo lắng về chuyện này. Chỉ cần bắt lấy Triệu Long, dẫn gã đi về nhà một vòng thì vẫn có thể điều tra ra được.
Vào lúc này, Giác Minh hòa thượng lại nói.
“Tuệ Đồng đại sư quả thực đã nói nếu ta gặp kiếp số, bất luận có xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không hiện thân. Nếu có thể nhịn một lúc thì kiếp nạn sẽ được hóa giải, ha ha ha…”
Giác Minh miễn cưỡng cười, nhìn lão tăng.
“Thế nhưng Phương trượng ơi, ta rốt cuộc vẫn không phải là cao tăng như ngài, nhìn không thấu mà nghĩ cũng không ra. Ta không giải thích được tình hình này. Mặc dù ta trốn dưới tượng Minh Vương sẽ vô sự nhưng ai sẽ cứu các người? Ta cũng do dự, cũng đấu tranh, cuối cùng vẫn đi ra.”
Nghe xong lời này, Kế Duyên cảm thấy có chút kỳ dị. Hắn nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ nói đến Kế mỗ ư? Tuệ Đồng đại sư có phải đã biết chuyện kia hay không?
Ở phía dưới, Giác Minh ngẩng đầu nhìn Lục Sơn Quân. Vốn tưởng Cọp yêu tới đây, dù tưởng tượng đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng không thể đoán ra y xuất hiện trong bộ dạng này. Hiện tại, kẻ trước mặt càng uy nghiêm đáng sợ hơn mãnh cọp trong trí nhớ.
“Lục Sơn Quân, Triệu Long ta xác thực đã phạm vào tội ác không thể tha thứ. Lúc trước ta bị kẻ gian lợi dụng, giết lầm một đội nghĩa sĩ… Vào lúc ta biết rõ chân tướng liền hối hận không thôi, còn tìm rượu giải sầu. Lại không nghĩ tới, lời nói khi say bị người khác nghe được. Trong lòng ta rất hỗn loạn nên đã làm một chuyện khốn nạn. Ta sợ sự việc bại lộ, thân bại danh liệt, nên đã tìm những người kia ép hỏi, sau đó giết sạch toàn bộ.”
Lục Sơn Quân lắng nghe, ánh mắt híp lại, từ bên trong khe hẹp giữa hai mí mắt lộ ra sát cơ nhè nhẹ.
“Từ đó về sau, ta lúc nào cũng giật mình trong cơn ác mộng, ban ngày mơ màng, buổi tối mất ngủ, chỉ có tụng kinh dưới tượng Minh Vương mới có thể yên giấc mà thôi.”
Ở trên đám mây, Kế Duyên nhìn Triệu Long. Chỉ e là Triệu Long có oán khí quấn thân nên chỉ có ở dưới tượng Minh Vương mới ngủ yên, còn những quỷ thần ở miếu thờ chẳng muốn quản tới gã nữa.
“Vào một đêm nọ, ta say rượu ngồi dưới tượng Minh Vương, nói rằng nếu ta có vô vàn kiếp, ta nguyện trả vô vàn nhân quả. Vốn định chấm dứt kiếp này, ta lại được một vị đại sư cứu…”
Giác Minh nói ra những chuyện thống khổ năm xưa, tựa hồ tâm tình cũng trở nên dễ chịu hơn. Sau đó, gã nhìn con yêu quái khổng lồ giống cọp mà không phải cọp kia, đột nhiên nhịn không được hỏi một câu.
“Lục Sơn Quân, lúc trước ngươi ăn thịt người, làm sao để thoát khỏi cảm giác tội lỗi này?”
Lục Sơn Quân nhìn dáng vẻ của Triệu Long, cũng không phải giọng điệu khiêu khích mà giống như thật sự đang cầu giải đáp. Y đè nén sự tức giận và sát cơ, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời.
“Lúc khai mở linh trí, con người săn da lông của ta, ta cũng ăn thịt người; sau đó ta bắt được ma cọp. Có ma cọp nói với ta, nguyện dâng người sống tới cho ta, muốn ăn năm người hay mười người đều được, chỉ cầu được giải thoát. Ta cũng đồng ý. Về sau, ta gặp tiên sinh, mới biết ‘chúng sinh hữu tình’. Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ. Cho đến hôm nay, Lục mỗ có thể phân biệt đúng sai thị phi nhưng cảm giác tội lỗi giống như ngươi nói thì Lục mỗ quả thực không cảm nhận được.”
Lời này của Lục Sơn Quân rất thật lòng nhưng không phải là lời giải đáp mà Triệu Long muốn. Gã thở dài, khẽ lau mồ hôi trên mặt, nhịp tim cũng đã bình ổn hơn.
“Những năm này, ngoại trừ những lúc luyện võ niệm kinh, cảm giác tội lỗi vẫn quanh quẩn trong lòng, chưa từng biến mất. Nỗi khổ tâm chất chứa thành biển, vô cùng vô tận không thấy bến bờ. Bây giờ được giải thoát rồi, mặc Sơn Quân muốn chém muốn giết thì tùy!”
======
(Chú thích:
Tên chương Giác Minh mà không ‘minh’ ý bảo: Dù Triệu Long lấy pháp danh là Giác Minh, nghĩa là “Đã cảm giác được, đã biết được rõ ràng, nhìn thấu một sự vật sự việc nào đó tỏ tường’, nhưng trên thực tế là vẫn còn mù tịt, lạc lối. Đây là kiểu lấy tên Minh, nhưng rõ ràng không “minh”)