Đồ Tân nhớ tới thiếu niên kia, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiểu tử Nhiếp Đồng vốn là người què, trong cơ thể lại không có chân khí dao động, vì thế không ai chú ý, nhưng làm sao cũng không tưởng được lại đột ngột dùng một kiếm đâm chết vài tên chí tôn cường giả trong Thiên Bảng sau đó trốn chạy.
– Được rồi, không nói chuyện này, hiện tại ngươi liên hệ Hoa đại nhân đem chuyện này hội báo. Nhìn xem có thể giảm nhẹ lỗi lầm hay không, bằng không số phân ngạch năm nay sẽ không có. Tới lúc đó ngươi thừa nhận nỗi khổ nghĩ phệ suốt bốn mươi chín ngày đi!
Hoang Lăng vung tay cắt đứt lời đôi chối của Đồ Tân, hừ một tiếng.
– Hoa đại nhân? Nỗi khổ nghĩ phệ?
Nhiếp Vân nghe được mây mù dày đặc.
Hoang Lăng là hoàng đế Thần Thánh đế quốc, địa vị có thể nói là tôn sư Khí Hải đại lục, thân phận như vậy còn xưng hô người khác là đại nhân, đại nhân kia lại có lai lịch gì?
Nỗi khổ nghĩ phệ, loại hình phạt này ở kiếp trước Nhiếp Vân tựa hồ nghe nói qua. Bất quá nhất thời lại không nhớ được.
– Được, ta lập tức hội báo, ngươi nói ta nghe một chút Nhiếp Vân làm sao vậy, lần trước ta đem tin tức sư phụ hắn truyền về, Hoa đại nhân thập phần xem trọng, muốn ta điều tra rõ ràng. Nếu không có tin tức truyền tới, chỉ sợ chúng ta đều nhận phạt!
Đồ Tân hừ nói.
– Xem ra Hoa đại nhân kia là người của Phù Thiên đại lục!
Trong lòng Nhiếp Vân hiểu ra vài phần.
Lần trước mình cố ý lừa gạt Đồ Tân, nói sư phụ mình là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông, nhấc lên da hổ, không nghĩ tới tên này lại tin tưởng, đem tin tức truyền ra ngoài.
Đồ Tân là người Phù Thiên đại lục, đem tin tức truyền về, không cần nghĩ cũng biết Hoa đại nhân là người Phù Thiên đại lục. Bằng không sẽ không lưu tâm với xưng hô Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông như thế.
Phù Thiên đại lục nhúng tay vào chuyện của mình, sự tình càng thêm khó khăn hơn.
– Ân, hôm nay Nhiếp Vân mới tới Quang Minh thành, trong yến hội của bảy đại đế quốc, ta cố ý làm cho mấy quốc chủ khác khiêu khích ra tay, chỉ muốn nhìn xem thực lực của hắn, kết quả…
Hoang Lăng đem chuyện xảy ra trong yến hội kể lại một lần.
– Nói như vậy…hắn căn bản không triển lộ ra toàn bộ thực lực? Đánh chết cao thủ Thiên Bảng, còn chưa triển lộ toàn bộ thực lực, chẳng lẽ hắn đã đạt tới bí cảnh sao?
Nghe xong Hoang Lăng miêu tả, hô hấp của Đồ Tân dồn dập, sắc mặt trở nên tái nhợt:
– Hơn hai tháng trước khi ta chiến đấu với hắn, thực lực hắn tuyệt đối không cao như vậy, nhất định là thăng cấp trong hai tháng này! Còn chưa tới ba tháng thời gian từ chí tôn đỉnh đạt tới tình trạng như thế…nhất định là nhờ công lao của sư phụ hắn, chuyện này nhất định phải nhanh chóng hội báo!
– Ngươi nói tu vi của hắn gần đây mới tăng lên? Nếu như vậy đích xác là có thể làm được…nhưng tốc độ thăng cấp như vậy thật khiến người khó thể tin!
Thần sắc Hoang Lăng kinh ngạc.
Hơn hai tháng ngắn ngủi làm cho thực lực đồ đệ tăng nhanh như vậy, vị sư phụ kia cũng quá nghịch thiên!
– Đi, mang theo vật của ngươi, chúng ta đi tế đàn!
Đồ Tân xoay người đi trở về phòng, lấy ra một pháp trượng đi nhanh ra ngoài.
Pháp trượng cao hơn thân người, mặt trên được khảm bảo thạch màu xanh thẳm, trong suốt lấp lánh, ẩn chứa cỗ linh lực đặc thù.
– Lam Trạm thạch? Thứ này chỉ có Phù Thiên đại lục mới có, xem ra suy đoán của ta đúng rồi!
Lam Trạm thạch là một loại đá ẩn chứa không gian lực, tuy rằng còn kém hơn Cửu Minh Hàn Châu không ít, nhưng vẫn là bảo vật hiếm có, kiếp trước trong một lần đấu giá tại Phù Thiên đại lục từng bán ra với giá cả mười khối trung phẩm linh thạch.