Nhìn A Tự cao hứng, hắn cũng cao hứng.
Trường hợp đã không thể bảo trì bình tĩnh nữa, tiếng nói chuyện nho nhỏ từ bốn phương tám hướng truyền đến, tựa như ruồi bọ ồn ào làm người ta phiền lòng.
Úc Cẩn hoàn toàn không thèm để ý này đó, toàn tâm toàn ý làm chuyện mình muốn làm.
“Xin Khương cô nương vui lòng nhận cho.” Hắn đem nhánh hoa mai thứ ba phóng tới trước mặt Khương Tự.
Tiếng nói nhỏ tăng lớn hơn, đã biến thành ồ lên.
“Gì gì, Yến Vương lại tiếp tục đem nhánh lục mai thứ ba cho Khương cô nương?”
Có quý nữ lẩm bẩm: “Thì ra Yến Vương tặng đi hai nhánh lục mai kia không phải do trượt tay nha……” Ngữ điệu kéo dài, mang theo thở dài, không giấu được không cam lòng cùng chua xót.
Dựa vào cái gì chứ, sao lại có thể có nữ tử may mắn như vậy? Chỉ bởi vì nàng đẹp hơn ư?
Thục Vương một nhánh hoa mai, Yến Vương ba nhánh hoa mai, Khương cô nương đây là muốn đoạt hết nổi bật sao?
Lại có quý nữ tự giễu cười: “Sao có thể trượt tay được, Yến Vương chính là nhìn trúng Khương cô nương đó.”
“Yến Vương sẽ đem nhánh lục mai thứ tư cho ai? Sẽ không phải vẫn là cho Khương cô nương chứ?”
Một người quý nữ liên tục lắc đầu: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nào có đạo lý đem hết bốn nhánh lục mai cho cùng một người, đây chính là tuyển phi yến ——”
Nhất thời nói lộ miệng, quý nữ vội vàng cắn môi im miệng, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Hai vị Vương gia ở bữa tiệc thưởng mai tuyển phi tuy rằng là chuyện trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, nhưng nói toạc ra thì lại có chút xấu hổ.
Mà lúc này, không ai để ý tới quý nữ xấu hổ này, tất cả chúng nữ đều nhìn chằm chằm Úc Cẩn, xem hắn sẽ tăng nhánh lục mai thứ tư cho người nào.
Nếu là tặng cho quý nữ khác, ít nhất còn có ba cơ hội, nếu vẫn như cũ cho Khương cô nương…… Không, không, Yến Vương dám làm như thế nhất định là điên rồi.
Mà nhánh lục mai thứ tư trong tay Úc Cẩn cứ vậy kiên định không đổi rơi vào trong khay ngọc trước mặt Khương Tự.
“Xin Khương cô nương vui lòng nhận cho.” Thanh âm thiếu niên vẫn như cũ vững vàng thanh triệt, như được tuyết xuân hòa tan trên đỉnh núi gột rửa qua.
Sạch sẽ, lại có loại ấm áp nói không nên lời.
Sao có thể không ấm chứ, bốn nhánh hoa mai đều về hết một người, đã đủ để chứng minh tâm ý của thiếu niên rồi.“Điên rồi, điên rồi, Yến Vương nhất định là điên rồi……” Một người quý nữ thần sắc dại ra, lẩm bẩm nói.
Quý nữ bên cạnh vội che miệng nàng ta, thấp giọng dỗi nói: “Mau tỉnh lại đi, nói năng khùng điên gì đấy!”
Yến Vương có như thế nào, thì đó cũng là hoàng tử, há là người mà các nàng có thể ngang nhiên tùy ý nghị luận.
Hiền phi đã không tự giác dựng thẳng thân thể, lại không thể duy trì khí độ lạnh nhạt toàn thân nữa.
Úc Cẩn cười đặt nhánh lục mai thứ năm vào trong khay bạch ngọc trước mặt Khương Tự.
So sánh với khay ngọc trống rỗng trước mặt các quý nữ khác, khay ngọc trước mặt Khương Tự đã chất đầy hoa mai.
Đến lúc này, trường hợp lại lần nữa khôi phục an tĩnh.
Khiếp sợ đến chết lặng, cũng chỉ còn lại có trơ mắt nhìn xem sự tình sẽ phát triển như thế nào.
Còn sẽ có sự tình càng khiến người ta giật mình hơn phát sinh sao?
Cái này hẳn là sẽ không có, nhiều nhất chính là Yến Vương cũng đem nhánh lục mai thứ sáu cho Khương cô nương thôi.
Cho đi, cho đi, cho rằng các nàng sẽ còn kinh ngạc ư? Hừ, Yến Vương đã có thể làm ra sự tình không biết xấu hổ như vậy, dù có thế nào đi nữa các nàng đều sẽ không giật mình!
Sự thật chứng minh các cô nương này quá ngây thơ rồi.
Khi Úc Cẩn thả nhánh lục mai thứ sáu xuống, nói một tiếng “Khương cô nương xin vui lòng nhận cho”, hắn thong thả ung dung đảo đảo nhánh mai chất đầy khay ngọc, rút ra nhánh lục mai buộc dây lụa màu lam, tiện tay ném đến trên bàn.
Chúng nữ ngốc luôn rồi, theo động tác của hắn di động tầm mắt, lại càng ngốc hơn.
Yến Vương ném nhánh lục mai Thục Vương tặng cho Khương cô nương lên trên bàn thì cũng thôi đi, càng quá phận hơn chính là hắn lại ném nó tới bàn người khác!
Nhìn chằm chằm nhánh lục mai trên bàn trước mặt, Quý Phương Hoa cắn chặt răng.
Nàng đây là trời giáng tai họa bất ngờ không sai đi?
Nàng thề, vị biểu ca này là người nàng ghét nhất, ghét không gì sánh nổi.
Có điều cũng bởi vậy, nhìn Khương Tự cách đó không xa, Quý Phương Hoa đột nhiên có vài phần đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy.
Lúc trước tam ca muốn chết muốn sống ầm ỹ muốn cưới nữ tử bình dân, lỡ mất hôn sự với Khương cô nương, với Khương cô nương mà nói mới chân chính là tai bay vạ gió.
Tâm tình phiền muộn của Khương cô nương ngay lúc đó, tất nhiên hơn nàng ngàn vạn lần.
Một bàn tay duỗi tới, nhặt lên nhánh mai trước mặt Quý Phương Hoa rồi ném xuống mặt đất.
“Xin lỗi, không ném chuẩn.”
Úc Cẩn nói xong, quay đầu chắp tay với Thục Vương: “ Trong khay ngọc của Khương cô nương không để được nhiều hoa mai như vậy, đệ đệ đành phải lấy ra nhánh của Lục ca, Lục ca không ngại chứ?”