Hách Lan Vương Hậu thở dài nói: “Ta nghe nói trong phủ của lão đầu này ẩn dấu không ít người đối phó ngươi, sớm biết ngươi có lòng tin như vậy, ta liền đừng tới. Ta đi về trước.” Bản thân trong cung cũng có chuyện, Hách Lan Vương Hậu tới nhanh mà đi cũng rất nhanh. Mới vừa mắng Vân Thừa tướng một bữa, trong lồng ngực bỏ đi một ngụm ác khí, Hách Lan Vương Hậu đi đường bước nhanh như gió.
Hách Lan Vương Hậu này vừa đến đã đi mất, sắc mặt Vân Thừa tướng cũng càng thêm xám xịt . Diệp Ly ngồi đối diện bình tĩnh nhìn lão trong chốc lát phảng phất già nua liễu mười tuổi, thản nhiên nói: “Vân Tướng, ta không muốn tạo sát nghiệt, kính xin ngươi hạ lệnh để cho thủ hạ người dừng tay . Chư vị cực khổ nhiều năm như vậy, sao không để xuống gánh nặng bảo dưỡng tuổi thọ?”
Vân Thừa tướng cười lạnh một tiếng nói: “Sớm đã nghe Kỳ Lân của Định Vương phủ thần bí khó lường, người khác cũng không thể ngăn được. Nói vậy ,cái phủ Thừa Tướng nho nhỏ này của lão phu lúc này đều đã bị Vương phi khống chế, Vương phi cần gì phải làm bộ làm tịch?”
Diệp Ly cười nhạt, cũng không cãi lại, phất tay để người ta đưa lão đi xuống.
Trong thành Xương Khánh đánh loạn lên, Hách Lan Vương Hậu liền sai người đóng cửa cửa cung, đuổi bắt rất nhiều cựu thần của Nhậm Kỳ Ninh , vừa phong tỏa cửa thành. Ngoài thành, Hà Túc nắm giữ binh mã lại đánh nhau với binh mã bộ hạ cũ của Nhậm Kỳ Ninh, nội ngoại thành Xương Khánh đều loạn lên, đồng thời tin tức binh mã thành Xương Khánh đang nội loạn nhanh chóng truyền đi tới trong quân của Nhậm Kỳ Ninh tại phía xa Tử Kinh quan.
Lại nói Nhậm Kỳ Ninh suất lĩnh gần trăm vạn binh mã vây khốn Tử Kinh quan, mặc dù đối thủ của hắn vẫn là Lãnh Hoài, nhưng lần này càng khó giải quyết hơn lần trước. Lần trước thủ hạ của Lãnh Hoài chính là binh mã Đại Sở song phương còn giằng co mấy tháng, hiện nay đổi thành là Mặc gia quân dũng mãnh nổi tiếng hậu thế, mà Lãnh Hoài và Nhậm Kỳ Ninh còn có mối thù giết con. Năm ngoái, thời điểm Nhậm Kỳ Ninh tấn công Sở Kinh , con trai lớn của Lãnh Hoài , Lãnh Kình Vũ cố đánh mà chết, dùng thân mình hi sinh cho tổ quốc. Đại thù như thế Lãnh Hoài há lại sẽ không ghi nhớ trong lòng. Hai quân ở trước Tử Kinh quan chiến đấu không dưới vài chục lần, ngay cả cửa thành của Tử Kinh quan mà đại quân Bắc Cảnh cũng không đụng qua.
Bên này chiến sự bất lợi, còn bất chợt khi nhận được phong thư thúc giục của Gia Luật Dã , trong thư viết bất mãn chức trách đại quân Bắc Cảnh, khiến cho đầu Nhậm Kỳ Ninh cũng bự lên, lại vừa nhận được tin tức đại quân làm phản. Nhậm Kỳ Ninh chỉ giận đến trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
“Hỗn trướng!” Chụp được phong thư trong tay, Nhậm Kỳ Ninh không nhịn được mở miệng tức giận mắng.
Trong đại trướng , phản ứng của các tướng lãnh cũng khác nhau, Tướng lãnh tâm phúc thủ hạ của Nhậm Kỳ Ninh đương nhiên lo lắng nôn nóng, mà các tướng lãnh xuất thân từ Bắc Cảnh đều một bộ dáng việc không liên quan đến mình . Còn ước gì có thể nhìn Nhậm Kỳ Ninh bị chê cười. Sao Nhậm Kỳ Ninh lại không biết những người này nghĩ gì, âm thầm nhịn tức giận trong lòng xuống mới đuổi những người này đi ra ngoài.
Những tướng lãnh Bắc Cảnh cũng biết Nhậm Kỳ Ninh không muốn thấy bọn họ, nên không thèm để ý. Rối rít đứng dậy xoay người liền ra khỏi lều lớn.
Trong đại trướng, những tướng lãnh Trung Nguyên được lưu lại nhìn sắc mặt của Nhậm Kỳ Ninh , liền vội vàng hỏi: “Vương thượng, vương thành đã xảy ra chuyện gì rồi?” Nhậm Kỳ Ninh cắn răng nói: “Những binh mã Trung Nguyên được giữ ở lại đều làm phản rồi.”
Mọi người đều sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút phản ứng không kịp. Nếu nói là binh mã Bắc Cảnh làm phản bọn họ còn tin tưởng, nhưng binh mã Trung Nguyên làm phản. . . . . .Nhưng nói đi nói lại, binh mã Bắc Cảnh ở lại vương thành phụ cận chưa đầy năm vạn, muốn làm loạn chỉ sợ cũng không được . Nhưng những người Bắc Cảnh kia không có làm phản mà ngược lại chính binh mã bọn hắn làm phản, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Vương thượng, có thể là lừa đảo hay không?” Có người hoài nghi nói.
Nhậm Kỳ Ninh giơ tay lên xoa xoa mi tâm mơ hồ đang đau rồi nói: “Chuyện này không phải chuyện đùa, vương thành quan hệ đến mạch sống của quân ta, đại quân lưu lại chừng hơn năm mươi vạn. Nếu bọn họ lại từ phía sau tập kích quân ta, đến lúc đó cùng Lãnh Hoài tiền hậu giáp kích, quân ta sẽ lâm vào khốn cảnh, thậm chí là không nhà để về.”
“Có phải là người Định Vương phủ tác quái hay không?”
Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh nói: “Hết lần này tới lần khác ở lúc này xảy ra chuyện, không phải là Định Vương phủ thì còn ai? Khá lắm Định Vương phủ, khá lắm Mặc gia quân. . . . . .” Mọi người đang ngồi hai mặt nhìn nhau, trên mặt rối rít hiện ra vẻ lo lắng. Bọn họ trên trăm vạn đại quân vây khốn Tử Kinh quan hơn một tháng nhưng không thấy tấc công. Nếu Xương Khánh rơi vào trong tay Định Vương phủ , vậy bọn họ coi như là xong. Những thứ không nói khác, hơn một trăm vạn binh mã lương thảo cũng đủ làm cho bọn họ nhức đầu rồi. Không ra ba tháng đều sẽ chết đói.
“Vương thượng, vương thành đã phái người cầu viện, chỉ sợ không chống đở nỗi rồi. Chúng ta phải nhanh chóng hồi binh bình định mới đúng.” Cùng Bắc Nhung kết minh tấn công Tử Kinh quan cố nhiên quan trọng, nhưng cũng không bằng địa bàn của mình. Nếu vương thành thật bị quân phản loạn chiếm lĩnh, bọn họ có thể không còn cái gì nữa. Đến lúc đó cho dù Lãnh Hoài buông Tử Kinh quan để cho bọn họ đi vào, bọn họ tiến vào có thể làm cái gì? Làm dân lưu lạc sao?
Vấn đề quan trọng như vậy, thuộc hạ hiểu tất nhiên Nhậm Kỳ Ninh không thể không rõ. Trầm ngâm chốc lát rồi sai một người tướng lãnh suất lĩnh hai mươi vạn đại quân trở về tăng viện, về mặt khác, coi như là thử dò xét. Cùng Định Vương phủ đánh quá mấy lần, Nhậm Kỳ Ninh thấu hiểu rất rõ Mặc Tu Nghiêu luôn không theo lý ra bài, nếu chuyện này có bóng dáng của Định Vương phủ , hắn không thể không cẩn thận.
Đã quyết định chuyện tăng viện bình định rồi, Nhậm Kỳ Ninh thở dài lấy bút viết mấy phong thơ, gọi thủ hạ phân phó nói: ” Đích thân giao thư cho Vương hậu và Thừa tướng.”
——— Trong thành Xương Khánh, Vương cung Bắc Cảnh ———–
Hiện nay bên trong thành Xương Khánh đã bị người Bắc Cảnh khống chế, ngoài thành chính là một mảnh hỗn chiến. Cả Vương cung nhất thời biến thành thiên hạ của một mình Hách Lan Vương Hậu, Hách Lan Vương Hậu liền dứt khoát mời Diệp Ly vào Cung, tránh cho có chuyện gì còn muốn đặc biệt xuất cung tìm nàng. Diệp Ly cũng không để ý, hiện nay thành Xương Khánh không chỉ có người Bắc Cảnh khống chế, còn có Mặc gia quân âm thầm khống chế, ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài. Mà Mặc gia quân căn cứ vào Nhậm Kỳ Ninh âm thầm thế lực phân bộ mà Hách Lan Vương Hậu cung cấp, cũng bắt đầu âm thầm dọn dẹp thế lực ngầm của Nhậm Kỳ Ninh ở Bắc Cảnh. Những thứ này ước chừng chính là thế lực Trung Nguyên tiền Vương Hậu lo lắng sau này uy hiếp địa vị con mình mới âm thầm bắt được, lại không nghĩ tới lại để cho người Định Vương phủ dùng .
“Ha hả, Định Vương phi, ngươi xem xem cái này. . . . . .” Hách Lan Vương Hậu lười biếng ngồi trên ghế Phượng rộng rãi , dương dương tự đắc mới vừa nhận được tin cười hì hì nhìn Diệp Ly nói. Diệp Ly ngẩng đầu lên, để quyển sách trên tay xuống cuốn nhíu mày, “Bắc Cảnh Vương có lời gì nói với Vương Hậu?”
Hách Lan Vương Hậu cười tủm tỉm nói: “Hắn nói binh mã làm phản, hắn lo lắng an nguy của ta. Còn nói để cho ta nhất định phải cẩn thận, sống ở Cung không nên đi loạn, tránh cho gặp chuyện không may. Còn có cái gì. . . Đại khái chính là muốn hỏi phụ thân ta còn có những Bộ Lạc Bắc Cảnh khác có ý nghĩ gì.”
Diệp Ly gật đầu cười nói: “Hắn ước chừng muốn thử dò xét thái độ của các ngươi thôi, Vương Hậu định hồi âm sao.”
“Hồi âm?” Hách Lan Vương Hậu nháy mắt, vô tội nhìn Diệp Ly nói: “Nhưng người hắn phái tới mang tin tức đã bị ta giết.”
Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Đó là chuyện của Vương Hậu, nếu Vương Hậu không muốn hai mươi vạn binh mã kia trở lại, cũng có thể không để ý tới hắn.”
Hách Lan Vương Hậu bất đắc dĩ bả vai suy sụp xuống , vừa tìm đến văn chương cho Nhậm kỳ Ninh hồi âm, vừa nói: “Định Vương phi, ngươi thật là xấu!” Diệp Ly cười nói: “Ta đã nói với Vương Hậu ta là người tốt sao?” Hách Lan Vương Hậu tốn hơi thừa lời, “Ngươi có thể đừng gọi ta là Vương hậu không?”
“Có thể, Hách Lan công chúa.” Diệp Ly biết nghe lời phải nói.
Hách Lan Vương Hậu hầm hừ vùi đầu viết thư cho Nhậm Kỳ Ninh . Trong thư sạch sẻ trực tiếp tỏ vẻ binh mã Trung Nguyên làm phản cùng với Bắc Cảnh của nàng không có vấn đề gì, nếu như muốn cha của nàng ra tay giúp đỡ …, sẽ phải cho ra điều kiện mà bọn họ thỏa mãn. Đợi nàng viết xong, Diệp Ly sang nhìn xem, cho nàng thêm vài nét bút, “Viết lại một lần nữa xem sao.”
Mặc dù Hách Lan Vương Hậu biết một ít văn tự Trung Nguyên, nhưng cũng vẫn có thể nhìn ra Diệp Ly viết được trong thư mơ hồ bao hàm tình ý như có như không, không khỏi rùng mình một cái, “Định Vương phi, ngươi ít làm bẩn ta thôi . Bản cô nương mới không có thích người vong ân phụ nghĩa khốn kiếp kia.”
Diệp Ly nhướng mày nói: “Không phải ngươi vẫn luôn biểu hiện như vậy sao? Bây giờ đột nhiên trở mặt không lưu tình, sẽ làm Nhậm Kỳ Ninh hoài nghi .” Lúc trước vì không để cho Nhậm kỳ Ninh hoài nghi, Hách Lan Vương Hậu luôn cùng Vân phi tranh phong tương đối, bộ dáng như có như không ra vẻ ăn giấm. Nhậm Kỳ Ninh khôn khéo đến mức nào, nếu Hách Lan Vương Hậu lúc này đột nhiên biểu hiện thái độ giải quyết việc chung, rất dễ dàng khiến cho Nhậm Kỳ Ninh hoài nghi, hai mươi vạn đại quân kia sẽ bị giữ lại không tha.
“Vậy cũng tốt, ta liền ủy khuất một chút .” Hách Lan Vương Hậu không phải không thừa nhận Diệp Ly nghĩ chu toàn hơn mình, chỉ đành phải ủy ủy khuất khuất cầm lấy bút một lần nữa lấy giấy viết sao chép một lần.
“Hách Lan. . . Ngươi đi ra cho ta!” Hách Lan Vương Hậu đang vẻ mặt đau khổ sao chép thư cho Nhậm Kỳ Ninh , ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh mắng chửi tức giận bén nhọn . Âm thanh chói tai làm cho Hách Lan Vương Hậu kinh ngạc, viết thư được một nửa nhất thời bị lây một mảng lớn nét mực. Hách Lan Vương Hậu nhất thời đen mặt, hướng về phía ngoài cửa cất giọng nói: “Cho các nàng đi vào!”
Trong chốc lát, Vân phi liền dẫn mấy nữ nhân nổi giận đùng đùng vọt đi vào. Các nàng bị vây ở trong cung cũng không biết phía ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ là mỗi ngày bị cấm xuất nhập và bị đoạn tuyệt liên lạc cùng phía ngoài . Nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục Vân phi không nhịn nổi nữa. Liền dẫn người tới Hách Lan Vương Hậu nơi này tìm đến phiền toái . Nàng là phi tử được cưng chìu của Nhậm Kỳ Ninh, Hách Lan Vương Hậu cũng không có làm cho người ta đối với nàng như thế nào, hơn nữa trong cung người hầu phần lớn cũng là người Trung Nguyên, dọc theo đường đi làm cho nàng vọt tới cửa cung điện của Hách Lan Vương Hậu .
“Hách Lan! Ngươi có ý gì? Dám không để cho người của ta xuất cung, ngươi muốn tạo phản sao?”
Hách Lan Vương Hậu bỏ lại bút, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: “Không sai, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Ngươi thật to gan? !” Vân phi thét to, “Ngươi sẽ không sợ Vương thượng trở lại giết ngươi sao?” Hách Lan Vương Hậu chống càm, lười biếng nhìn nàng nói: “Ngươi yên tâm, trước khi Nhậm Kỳ Ninh trở lại giết ta, ta nhất định sẽ giết các ngươi trước . Dĩ nhiên, còn có. . . người cha chán ghét kia của ngươi. Còn có cha của các ngươi nữa. . . . . .” Nhìn lướt qua phía sau một đám cô gái đi theo Vân phi, Hách Lan Vương Hậu khinh thường quệt quệt khóe môi, kể từ khi làm Vương Hậu , những nữ nhân này cũng tìm nàng phiền toái không ít. Còn có ban đầu, khi biểu tỷ còn đang sống, những thứ thị thiếp kia cũng thường xuyên tìm biểu tỷ phiền toái. Hách Lan Vương Hậu không hề có thiện cảm với hậu cung này.
“Ngươi. . . Ngươi làm gì cha ta ?” Vân phi cả kinh, Hách Lan Vương Hậu dám phong tỏa Vương Cung, dám gióng trống khua chiêng thừa nhận ý nghĩ của mình như thế, khẳng định không phải là điên rồi. Đó chính là trong tay nàng ta nắm lá bài tẩy tương đối lớn .
Hách Lan Vương Hậu nhìn Diệp Ly đang ngồi ở đọc sách, cười tủm tỉm nói: “Ta không có bản lãnh làm gì cha Thừa tướng kia của ngươi.”
Mọi người lúc này mới chú ý tới, trong điện còn có một nữ tử áo trắng đang ngồi. Chẳng qua là nàng dựa vào cây cột ngồi đọc sách, mọi người lại tập trung lực chú ý đến trên người Hách Lan Vương Hậu, thế nhưng hiện tại mới chú ý tới nàng.
Diệp Ly ngẩng đầu lên, nhìn một chút Vân phi thản nhiên nói: “Vân Tướng tạm thời không có việc gì, ở nhà tu dưỡng. Nghe nói thư pháp Vân phi nương nương tương đối khá, hơn nữa mô phỏng chữ viết, văn tự người khác ?”
“Không sai. Vậy thì như thế nào?” Vân phi không tự chủ đáp.
Diệp Ly thản nhiên cười, “Không có gì, thủ hạ ta lúc này không có người nào, phiền toái Vân phi nương nương hỗ trợ viết phong thư.”
“Tại sao ta phải phải giúp ngươi? Không đúng. . . Ngươi là người nào? Hình như ta đã gặp qua ngươi ở đâu. . . . . .” Vân phi có chút nghi ngờ nhìn Diệp Ly nói. Sau khi Diệp Ly dịch dung dung mạo hơi có thay đổi, nhưng vẫn cho nàng một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái. Diệp Ly cười không nói.
Một tiếng hét bén nhọn sau lưng Vân phi kêu lên: “Nàng ta là Định Vương phi!”