“Đánh chó phải ngó mặt chủ.
Quan Tuyết Tùng làm như vậy đúng là không coi ai ra gì!”
Những người khác đều nhỏ giọng bàn tán, rõ ràng đều rất kinh ngạc.
“Con mẹ nó! Quan Tuyết Tùng anh thực sự tưởng mình là ông lớn nào đó à?”
Phùng Nghĩa Cần giận dữ hét: “Anh có thể không coi tôi ra gì, nhưng anh phải nể mặt cậu Vũ!”
Quan Tuyết Tùng lạnh lùng nhìn anh ta rồi nhìn sang Ninh Thành Vũ, thoáng chốc đổi sang bộ mặt tươi cười: “Thì ra là cậu Vũ! Thật vinh hạnh! Vừa rồi chưa nhận ra, chắc cậu Vũ sẽ không so đo với tôi chỉ vì một việc nhỏ như vậy đâu nhỉ?”
Nét diễn giả trân, ai cũng nhìn ra anh ta đang ứng phó qua loa.
Sắc mặt Ninh Thành Vũ tối sầm, híp mắt nói: “Không hổ là chủ gia tộc trẻ nhất tỉnh Giang Bình, rất quyết đoán.
E là trong thế hệ trẻ tuổi toàn tỉnh Giang Bình chẳng có ai khiến anh thấy vừa mắt!”
Quan Tuyết Tùng chỉ cười không đáp, lặng lẽ lùi lại đứng sau lưng Dương Thanh.
Hành động nhỏ này khiến Ninh Thành Vũ chấn động.
Quan Tuyết Tùng không thèm xem hắn ra gì lại cam tâm đứng sau lưng một người trẻ tuổi ăn mặc tầm thường, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Không riêng gì Ninh Thành Vũ, những người khác đều nhìn ra được điểm này.
Quan Tuyết Tùng không dám tùy tiện khiêu khích Ninh Thành Vũ nên mới không nói gì.
Dương Thanh âm thầm khen ngợi, bắt đầu hiểu tại sao Quan Chính Sơn lại truyền vị trí chủ gia tộc lại cho Quan Tuyết Tùng.
Anh ta đúng là không đơn giản.
Đối với sự khiêu khích của cậu chủ gia tộc cùng cấp bậc, anh ta không hề giữ thể diện cho đối phương.
Nhưng khi đối thủ đến từ gia tộc hàng đầu tỉnh lỵ, anh ta không kiêu ngạo cũng không tự ti, bình tĩnh ứng phó.
Quan Tuyết Tùng thực sự có tư cách kế thừa vị trí chủ nhà họ Quan.
“Cậu Thanh!”
Đột nhiên lại có một giọng nói cung kính vang lên, một người trẻ tuổi mặc vest đen cất bước tới chỗ Dương Thanh.
Mọi người lại dậy sóng.
Anh ta chính là Trần Anh Hào, con cháu của nhà họ Trần đang phát triển thần tốc.
Từ khi nhà họ Viên bị diệt, nhà họ Trần độc chiếm cả Châu Thành.
Trong nhiều thành phố của tỉnh Giang Bình, chỉ riêng Châu Thành là thành phố chỉ có một gia tộc đứng đầu.
Có thể nói ở Châu Thành, nhà họ Trần chính là vua.
Bây giờ địa vị của nhà họ Trần ngày càng tăng, không hề thua kém ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ.
Các gia tộc tầm thường khác sao có thể sánh được với họ?
Dương Thanh cũng không ngờ Trần Anh Hào vừa gặp ở Thiên Phủ Thành cũng tới đây.
“Ông nội của tôi định tới nhưng nghe nói trong tiệc sinh nhật của cô chủ Hàn Phi Phi toàn người trẻ tuổi nên bảo tôi thay mặt gia tộc tới chúc mừng sinh nhật”.
Trần Anh Hào nhìn ra sự nghi hoặc của Dương Thanh, chủ động giải thích.
Anh khẽ gật đầu không đáp.
“Ông chủ Quan!”
Trần Anh Hào gật đầu chào hỏi với Quan Tuyết Tùng.
Quan Tuyết Tùng cũng gật đầu lại với anh ta.
Thế là xung quanh Dương Thanh lại xuất hiện thêm một cậu chủ gia tộc hàng đầu.
Một người là chủ gia tộc trẻ nhất tỉnh Giang Bình, một là con cháu nhà họ Trần đang trong thời kỳ đỉnh cao.
Trừ người của ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ, ở đây không còn ai có thể sánh được với bọn họ.
Vậy mà cả hai đều cam tâm đứng sau lưng Dương Thanh.
Bọn họ đứng sau chứng tỏ địa vị của Dương Thanh còn cao hơn.
Ninh Thành Vũ không khỏi cau mày.
Lúc ở ngoài cổng, hắn thấy Dương Thanh lái một chiếc Phaeton tới, còn tưởng anh chỉ là người của một gia tộc vô danh.
Thậm chí còn sai người đập xe của anh.
Nhưng giờ đây cả Quan Tuyết Tùng và Trần Anh Hào đều rất cung kính với Dương Thanh, khiến hắn cảm thấy bối rối.
Hắn chắc chắn Dương Thanh không phải người của ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ.
Chẳng lẽ anh ta đến từ Yến Đô?
Nghĩ vậy, Ninh Thành Vũ lạnh toát cả người.
Nếu điều này là thật, hắn phải giải thích chuyện mình vừa đập xe của Dương Thanh như thế nào?
– —————————
.