“Không cần càm ơn, tôi cũng không phải giúp vợ của cậu, tôi là đang giúp vợ của mình.”
Thẩm Thanh ngồi ngay thằng, tao nhã vắt chân.
Ngôn Minh Thành đang xoa huyệt Thái Dương cho ba
Cố Gia Huy nghe vậy chỉ cười cười: “Bà Ngôn nói đùa rồi, mặc kệ nói như thế nào, hai vị đã giúp vợ chưa cười của tôi, ngày khác tôi tất có lễ trọng càm ta. Chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị nữa, tạm biệt.”
Cố Gia Huy mang Hứa Minh Tâm rời khỏi, saukhi cửa phòng đóng, Ngôn Minh Thành nói: “Dựa theo tính của Cố Gia Huy, nhất định sẽ đem khu vực mới khai phá kia để cho tôi, đây chính là cái tôi luôn muốn có, nhưng tập đoàn J&C vẫn luôn nằm ở trong tay.”
“Ông có thể có chút tiền đồ được hay không, tôi là đang giúp con dâu tương lai, nếu như ông nhận lấy tạ lễ, tôi đây há chẳng phải là chưa đánh đã bại à.”
“Bà xã nói rất đúng, cũng không cần nữa.”
Ngôn Minh Thành mặc dù có chút nhức nhối, nhưng vẫn không làm trái với ý của Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh nhìn ra được ông không phục, bà không hiểu mấy chuyện trên phương diện làm ăn, nhưng hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, ông chỉ cần chuyển động lông mày, bà liền biết ông đang suy nghĩ gì.
Bây giờ không phải là lúc nên tùy hứng.
“Ông muốn thì cứ lấy đi, dù sao thi con trai chúng ta cũng không cưới được người con dâu này, tôi cũng chỉ là nói nói lẫy một chút, nhìn đỏ mắt mà thôi?”
“Bà thích Hứa Minh Tâm?”
“Ngôn Trúc Lâm nhìn trúng, tất nhiên con bé đó có ưu điểm, có thể đả động được con trai, lẽ nào không đà động được tôi sao? Chỉ là con bé kia ngốc,không phải dạng ngốc bình thường.”
“Con dâu thì phải từ từ dạy bảo, không vội không voi. Huống hồ bọn nó còn chưa kết hôn mà, con trai chúng ta còn có cơ hội, tình nghĩa đồng môn bao năm, khẳng định hơn được.”
Ngôn Minh Thành vừa cười vừa nói.
“Chi mong vậy.” Thẩm Thanh tâm trạng nặng nề nói: “Tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút, chờ bao giờ tiệc cưới bắt đầu hãng gọi tôi.”