– Phái Côn Luân chúng ta là phái chuyên tấn công, chứ không phòng thủ, chuyên giải độc, chứ không chuyên chữa trị các vết thương. Năng lực của tôi không được xuất sắc lắm, nếu như có cách, thì sớm đã chữa trị kịp thời những vết thương nội tạng toàn thân, nhiều chỗ bị xuất huyết nghiêm trọng như thế này rồi.
– Sao lại bị thương nghiêm trọng như thế chứ? Sức lực chiến đấu của Dương Liệt cho dù có bỏ ra tám phần năng lực thì cũng không thua kém gì Vân Miểu sư thái.
Thái Vân Thành khó hiểu, nói.
– Nếu như không phải Liệt Nhi của tôi từ nhỏ đã có nền tảng bí quyết của Thiên Sơn Côn Luân Học, lại được tắm bằng thuốc, rèn luyện gân cốt thì Liệt Nhi sẽ không trọng thương đơn giản như vậy.
Ngọc Ki Tử vẻ mặt sầu thảm:
– Cho dù là lão đạo sĩ tôi đây, trúng một đòn như vậy, chắc cũng sẽ bị rơi vào cảnh thê thảm như thế này. Đây là do nó chưa dùng hết năng lực, nếu như nó…..Haiz…
Tìm kiếm cả Hoa Hạ, người có thể sánh với nó, chắc chỉ có vài vị không rời núi bao giờ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng phụ nữ.
– Hừ, vài tên đó có xuống núi cũng không phải là đối thủ của tên Dương Thần kia. Hơn nữa, “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của Thục Sơn là thứ công phu dễ đối phó như vậy sao?
Mặc chiếc áo khoác màu tím, đội mũ ni cô, Vân Miểu sư thái chầm chậm bước đến. Thái Ngưng cùng đi theo đón bà.
– “ Vãng Niên Diễn Sinh Kinh”?
Ngọc Ki Tử kinh ngạc.
– Sư thái, bà nói thứ mà những thanh niên đó luyện tập là “Vãng Niên Diễn Sinh Kinh” Thục Sơn của bà? Sao có thể là môn thần công đó được. Không phải chỉ có sư huynh của bà – Tống Thiên Hành luyện thành sao? Lẽ nào tên thanh niên đó là đệ tử bí truyền Thục Sơn của bà sao?
Vân Miểu không thèm nhìn Dương Liệt ở trên giường.
– Dương Thần là đệ tử đích truyền mà Tống sư huynh của tôi thu nhận ở bên
ngoài. Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh của hắn còn mạnh hơn cả Tống sư huynh của tôi, sớm đã đến cấp 8- là cảnh giới cao nhất. Một người như ông, cho dù năm đó có công lực cấp bảy của Tống sư huynh tôi truyền cho thì cũng chưa chắc ông đã tiếp nhận nổi, chứ đừng nói đến cấp 8 của Dương Thần.
– Cấp 8….
Ngọc Ki Tử bị Vân Miểu châm biếm cũng không tức giận, chỉ lúng túng nói:
– Nội lực của Diễn Sinh Kinh cấp 8…có thể giúp đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn?
– Cái gì? Tiên Thiên Đại Viên Mãn?
Vân Miểu kinh hãi.
– Ông nói, Dương Thần, hắn đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn?
Ngọc Ki Tử ngạc nhiên.
– Sư thái không biết sao? Lúc sáng sớm, tôi nhìn thấy hắn vừa ra tay thì lập tức kết luận được, hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, lại tiến thêm được một bước. Vậy đó chính là nhân vật trong truyền thuyết đã nói.
Vân Miểu sư thái suy nghĩ sâu xa một hồi, nói một cách nghiêm túc:
– Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh cấp 8, cho dù có thể khiến người ta bước lên cảnh giới Tiên Thiên, nhưng muốn tu luyện thành Tiên Thiên đại viên mãn, ắt phải là cấp 9, hơn nữa là…..Cảnh giới đỉnh cao cấp 9, mới có khả năng….
Ngọc Ki Tử lần này phải trố mắt ra:
– Không phải…Không phải. Nghe nói người tạo ra “Vãng Niên Diễn Sinh Kinh”- vị tiền bối Thục Sơn đó mới là người đạt đến cảnh giới đó sao?
– Đúng vậy, từ đó về sau, ngay cả cấp 8, hầu như cũng không có ai đạt đến.
Vân Miểu sư thái lộ nụ cười đắc ý:
– Xem ra người thừa kế Thục Sơn của chúng ta lại có nhiều hơn một cao thủ tuyệt thế rồi.
Ngọc Ki Tử suy nghĩ một hồi, lại buồn bực hỏi:
– Nhưng, cho dù là Tiên Thiên Đại Viên Mãn thì sư thái làm sao có thể nói, vị cao nhân không rời núi kia không phải là đối thủ của Dương Thần chứ?
Vân Miểu sư thái ngây ra nhìn Ngọc Ki Tử.
– Trước khi ông rời núi, không biết đã xem phân bố thực lực hiện tại ở trong nước mà Viêm Hoàng Thiết Lữ cung ứng chưa?
– Ý gì vậy?
Ngọc Ki Tử thực sự không để ý tới.
Vân Miểu bực mình nói:
– Chẳng lẽ ngươi không biết, Dương Thần vẫn là người thừa kế “ Chiếc nhẫn Minh Vương”?
– Cái gì?
Ngọc Ki Tử cảm thấy đầu óc như quay cuồng, cũng không để ý đến tư thế cao thủ Tiên Thiên của mình, đầu toát mồ hôi lạnh.
– Bà nói….Hắn đã lĩnh ngộ được thần lực?
– Theo như tình báo, năm đó, chính hắn là người đầu tiên trong lịch sử chém chết được chủ thần, đồng thời đoạt được bài vị, kế thừa thần lực. Cũng có thể nói, hắn là kẻ đầu tiên thí thần thành thần từ trước cho đến nay. Nếu như hắn chỉ dùng võ học thì một vài tên không ra khỏi núi đó, có lẽ có thể được coi là ngang sức ngang tài. Nhưng nếu như nói năng lực thực sự, ngoại trừ một vài tên đã đột phá được cực hạn như trong truyền thuyết ra, thì căn bản không có ai là đối thủ của hắn.
Vân Miểu nói.
Thái Vân Thành đứng ngoài cửa nghe thấy Vân Miểu và Ngọc Ki Tử nói chuyện về Dương Thần, đa phần là không hiểu lắm. Dù sao, tuy ông là một trong số những nhân vật nòng cốt trong quân đội, nhưng cũng không phải là nhân vật trong giới tu hành.
Ngay sau đó, Thái Vân Thành đành hỏi con gái lớn đứng cạnh – Thái Ngưng.
– Ngưng Nhi, tên Dương Thần đó, thực sự là vô địch sao?
Cho dù Thái Ngưng có đối diện với bố thì sắc mặt vẫn rất lạnh lùng, gật gật đầu:
– Nếu như không phải là không có cách đối phó với hắn thì con nghĩ thế giới này dường như mỗi một tổ chức hùng mạnh nào cũng muốn hắn chết, bao gồm cả tướng quân của chúng ta.
– Tại sao? Nghe nói sau khi hắn trở về Hoa Hạ cũng không chọc ghẹo ai.
Thái Vân Thành nghi ngờ.
– Bởi vì, trong tay hắn đang cầm một thứ mà có quá nhiều người muốn có được.
Mắt Thái Ngưng lộ ra một vẻ lo lắng. Nói xong, liền quay người bỏ đi, không muốn ở lại lâu thêm nữa.
Thái Vân Thành nhìn bóng dáng lạnh lùng của đứa con gái lớn, liền thở dài, ánh mắt trìu mến nhìn theo.