“Ta tin Nguyên Sâm có chủ đích giết chết thằng bé luôn. Lão không quan tâm đến chuyện bản thân vô tình lấy mất lời nguyền từ đồng xu.”
Thiên Thanh hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, trông rất sốt ruột. Anh cuối cùng cũng dơ tay phát biểu ý kiến, bộ dáng rất giống một học sinh đã mong chờ đến lượt mình đặt câu hỏi từ lâu:
“Nhưng nếu không ai cầm được đồng xu ra khỏi cơ thể họ Trần thì Nguyên Sâm làm sao cầm được nó cơ chứ? Tên trộm trong câu chuyện mà anh kể đã bị thiêu chết cơ mà?”
Câu hỏi mà Thiên Thanh đặt ra quả nhiên là một câu mấu chốt quan trọng. Mọi người hầu như đã bỏ qua chi tiết ấy. Câu chuyện liên quan đến họ Trần và chuyện Nguyên Sâm giết chết Trần Bích Khiêm quá rùng rợn, họ đã không để ý đến chi tiết ấy. Phải rồi, Nguyên Sâm liệu có bị thiêu chết giống tên trộm kia hay không.
Huyết Yêu không đoán được làm sao Nguyên Sâm có thể cầm sợi dây chuyền rời đi mà không hề hấn gì. Nhưng hắn chắc chắn Nguyên Sâm vẫn chưa chết. Bởi vì chuyện lấy mất thần khí của đồng xu phải được thực hiện một cách bài bản, mà lão chết rồi thì chẳng có cơ hội lấy đi thần khí.
Huyết Yêu cũng tỏ ra mơ hồ:
“Ta không đoán ra được.”
“Lão ấy đã dùng máu của tôi.”
Trần Bích Khiêm nói giọng khàn khàn, cơ thể của anh ta vẫn còn yếu ớt, nhưng thần sắc khuôn mặt đã đỡ hơn nhiều. Duy chỉ có đôi mắt của anh ta chất chứa lòng hận thù vô bờ. Không hiểu đôi mắt ấy anh ta muốn dành cho ai, chỉ biết nếu nó có thể giết người, những người trong căn phòng đã bị anh ta giết chết.
“Lão đã uống máu của tôi.” Trần Bích Khiêm nhắc lại một lần nữa. Anh ta xuất hiện bất chợt, khó mà biết anh ta đã nghe được những gì trong câu chuyện của mọi người, cũng khó mà biết anh ta đã ra phòng khách từ lúc nào, khi ai ai cũng nghĩ anh ta đang chìm vào giấc ngủ trong kia.
Trần Bích Khiêm từ từ tiến gần Huyết Yêu hơn. Trúc Chi ngồi cạnh đó cũng hoảng hồn đến mức nắm lấy óng tay áo của Huyết Yêu mới bình tĩnh được. Cô nhận thấy có điều gì đó sẽ xảy ra, lại không biết là gì, chỉ có cảm giác rất mãnh liệt sẽ có chuyện xấu gì đó xảy đến. Trong lòng bức rức khó chịu, bàn tay vẫn chưa chịu rời khỏi óng tay áo của hắn.
Giọng Trần Bích Khiêm cao chót vót:
“Tôi vẫn còn nhớ như in những gì đã xảy ra.” Đôi tay của Trần Bích Khiêm chỉ lên vết cắn trên cổ, ánh mắt hoảng loạn nhìn về nơi nào đó xa xăm.
Trần Bích Khiêm lắc đầu một cách điên loạn, đôi chân mềm nhũng, ngã khuỵa xuống đất, hình như vết thương trở nên nghiêm trọng khi tâm trạng của anh ta bị kích thích. Anh ta đang nhớ lại đôi môi của Nguyên Sâm khi lão cắn lên cổ mình, khi lão hút lấy máu của mình.
Huyết Yêu mang tâm trạng tội lỗi, ngồi xuống bên cạnh Trần Bích Khiêm. Hành động vừa rồi khiến bàn tay Trúc Chi tuột khỏi tay áo của hắn. Cô đứng dậy, định bụng sẽ bảo vệ hắn khỏi nguy hiểm, mà nguy hiểm gì cô cũng chẳng rõ.
Huyết Yêu là người đã vô tình kéo Trần Bích Khiêm vào nguy hiểm. Nếu hắn không chủ đích đưa cho Nguyên Sâm cuốn sổ bí mật kia, lão cũng chẳng dễ gì truy ra gia phả của Bích Khiêm, lão cũng chẳng biết về mười hai thần khí. Họ Trần sẽ không gặp nguy hiểm, anh ta cũng chẳng cần hắn cứu mạng.
Có lẽ Huyết Yêu hơi nóng vội khi đưa cuốn sổ cho Nguyên Sâm mà chưa kịp suy xét một cách cẩn thận mọi việc. Có lẽ vì hắn muốn dụ Nguyên Sâm lộ mặt sớm hơn mà chưa tính toán kỹ càng mọi thứ. Chính vì vậy mới đưa mọi người rơi vào nguy hiểm, họ Trần bị giết, đứa bé mang thần khí suýt bị giết, ngay cả việc Trúc Chi và thanh kiếm của Quỷ có mối liên quan mật thiết với nhau hắn cũng không ngờ tới (dù đã được Nguyệt Trinh cảnh báo từ lâu).
Huyết Yêu đưa tay dìu Trần Bích Khiêm ngồi dậy, hắn nói rất nhỏ (mọi người đưa mắt nhìn nhau, bởi vì họ chưa từng nhìn thấy Huyết Yêu trở nên yếu mềm như vậy):
“Cậu vừa mới được cứu sống, không nên đi lại lung tung, cũng không nên kích thích tâm lý, nếu không ta sẽ không cứu được cậu nữa đâu.”
Trần Bích Khiêm gạt tay Huyết Yêu ra khỏi vai của mình một cách thô bạo. Anh ta chán ghét nhìn Huyết Yêu, giống như Huyết Yêu là người vừa giết chết anh ta chứ không phải Nguyên Sâm. Anh ta gào lên:
“Tất cả đều là lỗi của anh. Anh đã tìm đến tôi trước đây không lâu, anh đã nói sẽ có người đến đây làm hại tôi. Tức là anh biết tôi đang gặp nguy hiểm, anh biết nhưng anh vẫn không hề tìm đến tôi một lần nào nữa sau ngày hôm ấy. Anh khiến tôi tưởng mọi thứ mà tôi trải qua đều là tưởng tượng mà thôi. Chính anh là nguồn cơn của mọi thứ. Anh đã lừa gạt tôi đeo sợi dây lên cổ, khiến lão ta nhìn thấy, khiến lão ta muốn đoạt lấy tính mạng của tôi. Anh nói dối sẽ đến cứu tôi chỉ cần tôi ra ám hiệu. Nhưng tôi chờ mãi chờ đến máu của mình chảy khắp mọi nơi mà anh không hề xuất hiện. Giờ đây anh lại giả vờ cứu sống được tôi, để làm gì cơ chứ? Để làm gì cơ chứ?”
Huyết Yêu không cách nào biện minh cho bản thân mình. Bởi vì đúng như những gì Trần Bích Khiêm nói: Hắn chính là nguồn cơn của mọi chuyện. Tuy nhiên, hắn không phải không muốn bảo vệ họ Trần, sợi dây chuyền mà hắn tạo ra vẫn có thể bảo vệ anh ta khỏi ma quỷ. Nguyên Sâm là một tên quá mạnh, lão có thể vượt qua cả sự bảo vệ mà sợi dây chuyền tỏa ra.
Huyết Yêu buồn bã nói:
“Ta còn rất nhiều chuyện quan trọng khác.”
Trần Bích Khiêm tiếp tục hét vào mặt Huyết Yêu:
“Quan trọng hơn mạng sống của tôi sao? Anh và cái sợi dây chuyền tào lao của anh đã khiến tôi gặp nguy hiểm mà. Đáng lý tôi không nên nghe lời anh, đáng lý tôi nên để đồng xu ấy bên trong két sắt. Như vậy lão ta đến đây trộm lấy đồng xu, lão sẽ gặp đại họa, còn tôi sẽ không bị giết chết.”
Dứt lời Trần Bích Khiêm lôi từ đâu một con dao đâm thật mạnh vào trái tim của Huyết Yêu. Hắn ngã xuống trước sự kinh ngạc của cả nhóm. Họ không ngờ họ Trần lại muốn giết chết ân nhân cứu mạng của mình. Huyết Yêu bị đâm trúng trái tim, hắn ngã xuống dưới đất. Trúc Chi kinh hoàng chạy tới ôm lấy hắn.
Trần Bích Khiêm hoảng loạn nhìn người trước mặt bị mình đâm một nhát, đôi tay run rẩy ném con dao thật xa. Chính anh ta cũng chẳng ngờ mình lại có thể hành động to gan như vậy. Anh ta chưa bao giờ đánh một ai, chứ đừng nói giết chết người ta. Nhưng tâm lý bất ổn, chỉ cần anh ta nghĩ đến chuyện Huyết Yêu biến mình trở con chuột bạch, anh ta rất giận dữ.