“Mình vẫn thấy có dự cảm chẳng lành”, nhìn theo bóng Diệp Thành rời đi, Từ Phúc vuốt râu trầm ngâm.
Phía này, Diệp Thành đã khoác lên mình tấm hắc bào mà đi mất.
Cứu với!
Đương lúc đi đường, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng kêu cứu, là giọng của một nữ đệ tử.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn bất giác đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Mặc dù còn cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trong đêm đen, hai nam đệ tử đang lôi một nữ đệ tử xuống núi.
“To gan”, Diệp Thành vặn vặn cổ, sải hai, ba bước đuổi theo.
“Các…các ngươi muốn làm gì?”, phía này nữ đệ tử kia đã bị ép vào vách tường, cơ thể run lên liên hồi, khuôn mặt kinh ngạc sợ hãi nhìn hai tên nam đệ tử đang tiến lại gần.
“Tiểu sư mội, ta khuyên muội nên biết điều một chút đi”, một nam đệ tử nhìn với ánh mắt gian tà.
Mặc dù uất ức và tủi nhục nhưng cô không dám lên tiếng.
“Biết điều rồi đấy”, cả hai tên nam đệ tử của Giới Luật Đường đã bắt đầu lột đồ, ánh mắt dâm tà rõ hơn bao giờ hết, bọn chúng thật sự như hai con sói gian ác, dưới màn đêm đen càng hiện lên độc ác vô cùng.
Rắc! Rắc!