“Đùng” một tiếng, bùa chú vỡ vụn tan tành.
“Tiện nhân! Chẳng trách các ngươi có thể lén lút trộm linh lực, thì ra là do đồ hèn hạ nhà ngươi am hiểu Trấn Ngục Tỏa Pháp.” Công tử áo tím nói, giọng điệu cực kỳ rét lạnh.
Uyển Nhi lớn tiếng nói: “Ta vốn không hề biết, nhưng Tử Vũ tỷ tỷ bị ngươi ngược đãi đến chết, trước khi tỷ ấy ra đi đã truyền lại cho ta toàn bộ thuật pháp.”
“Đây chính là thiện ác cuối cùng sẽ nhận lấy nhân quả!” Tình Nhu nhỏ giọng nói.
“Ha ha ha, hay cho câu thiện ác cuối cùng sẽ nhận lấy nhân quả, nhưng mà đã khiến các ngươi thất vọng rồi.” Công tử áo tím nói.
Một đĩa bát quái nho nhỏ nhảy ra từ trên người hắn ta, phát ra thứ ánh sáng rực rỡ lóa mắt.
“Phụ thân đã đưa nó cho ta, trong này đã được thiết lập sẵn trận pháp dùng để xuyên qua giữa hai thế giới, chỉ cần ta muốn là nó sẽ kích hoạt. Sau mười lăm hơi thở nữa, ta sẽ có thể quay trở về. Khi đó, ta sẽ nhanh chóng dẫn thêm người tới, đoạt lấy mạng sống của từng người các ngươi. Ta sẽ giam giữ linh hồn các ngươi, khiến các ngươi mãi mãi chịu giày vò đau khổ!” Hắn ta giận dữ quát tháo, những chữ cuối cùng dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một.
Đĩa bát quái nho nhỏ kia bất chợt lóe lên, chuyển động qua lại, dường như nó đang tìm kiếm vị trí vết nứt của thế giới.
Tình Nhu cắn răng, lấy ra một con dao găm trắng như tuyết đâm về phía cơ thể của công tử áo tím. Nhưng một lá bùa hộ mệnh đã tự động bay ra, biến thành một cái khiên lớn, cản trở nàng ấy.
“A di đà Phật!”
Đột nhiên, một tia sáng vàng rực từ xa lao đến, trong chốc lát đã tiến đến trước mặt công tử áo tím. Bóng dáng của Bi Ngưỡng đại sư xuất hiện, đánh một chưởng vào người hắn ta.
Có thêm mười lá bùa hộ mệnh khác bay ra từ trong người công tử áo tím, tỏa ra ánh hào quang đỡ lấy đòn tấn công của Bi Ngưỡng đại sư.
Bùm!
Luồng sáng vàng bị đánh bay, nhanh như cắt biến mất trước mặt mọi người.
“Vô ích thôi, các ngươi không thể làm ta bị thương đâu, ta có đến cả ngàn lá bùa hộ mệnh đấy.” Công tử áo tím đắc ý cười lớn.
Ngay khi đó, trời đất bỗng tối sầm lại, nước sông cuồn cuộn càn quét trên không trung. Một con thuyền nhỏ xuất hiện từ chân trời, ở đuôi thuyến là một nữ duyên dáng đang đứng. Nàng ta vừa đong đưa mái chèo, vừa quay đầu nhìn về phía mấy người bọn họ.
Nước Vong Xuyên tuôn chảy, chở người đến Hoàng Tuyền.
Gương mặt công tử áo tím tập tức tái mét.
“Đây là đòn tấn công bằng Lục Đạo thần kĩ, không xong rồi…”
Công tử áo tím vội vàng nhìn sang đĩa bát quái kia, thấy nó vẫn đang tích trữ sức mạnh. Hắn ta lại thử giãy giụa lần nữa hòng thoát khỏi xiềng xích, nhưng đáng tiếc nhờ có hai tu sĩ Thiên Kiếp ra sức trấn áp, nên thần kỹ Trấn Ngục chẳng hề bị lay động chút nào.
Uyển Nhi nhìn thấy dòng sông kia, không hiểu sao lại thấy hơi hoảng hốt, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, đây là cái gì vậy?”
“Cứ xem đi, đừng lên tiếng.” Tình Nhu nói, cũng cảm thấy bất an trong lòng.
Tề Diễm là kẻ có cố gắng thế nào cũng không giết nổi, nhưng rõ ràng hắn ta lại vô cùng sợ hãi chiêu Lục Đạo thần kĩ này.
Lúc này, chỉ có thể dựa vào chiêu này thôi.
Ngọn lửa màu xanh lục trong hốc mắt của bộ xương mỹ nữ kia quét một lượt toàn cảnh, hỏi vọng lại: “Lần này cần chở bao nhiêu người?”
“Thời gian đang gấp rút, xin hãy giúp ta đưa người này đến Hoàng Tuyền trước.” Bách Hoa tiên tử nói.
Mỹ nữ xương khô nhìn về phía công tử áo tím, nói: “Tu sĩ Thái Hư cảnh, vật liệu làm thuyền rất quý giá.”
“Bao nhiêu ta cũng trả.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Trả bằng tất cả sinh mệnh lực của ngươi, rồi sau đó chịu khổ ngàn năm ở địa ngục, ta mới có thể mời hắn ta lên thuyền.” Mỹ nữ xương khô trả lời.
Bách Hoa tiên tử nghe vậy, hơi giật mình.
Ở bên kia, Tình Nhu và Uyển Nhi căng thẳng nhìn nàng.
“Thì ra là thế, thì ra là thế…” Bách Hoa tiên tử lẩm bẩm nói.
“Thanh Sơn, Tú Tú, Tiểu Lâu…” Nàng thở dài nói: “Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục.”
Trong lúc nàng lẩm bẩm, cả mái đầu đen tuyền của nàng bỗng chốc hóa thành màu bạc. Toàn bộ sinh mệnh lực của cảnh giới Phong Thánh đều bị Bách Hoa tiên tử gom lại thành một ngọn cỏ màu xanh biếc.