Mưa tạnh dần. trong doanh trướng. Dương Quốc Trung đang khoát tay nôn nao qua lại. Hắn vừa nhận được tin tức khẩn cấp của Dương Quang Kiều Thái Nguyên duẫn. An Lộc Sơn lấy cớ chặn An Tư Thuận đã xuất binh Hà Đông. Điền Kính thủ tướng Triệu Á Quang nghe tin đã bỏ chạy, mười vạn đại quân đã chia làm hai đường. Sử Tư Minh dẫn bảy vạn quân tấn công phía nam. Điền Càn Chân dẫn ba vạn quân đánh phía bắc. thế như chẻ tre.
Lúc này, Dương Quốc Trung chỉ thấy sắp sứt đầu mẻ trán. Hắn vạn vạn không ngờ đến An Lộc Sơn lại xuất binh Hà Đông. Hai hôm trước hắn còn vỗ ngực đảm bảo, nói chắc như đinh đóng cột trước mặt Lý Long Cơ rằng An Lộc Sơn tuyệt không dám có dị tâm. nhưng bây giờ lại…
Dương Quốc Trung thấy trong lòng chua chát vô cùng, những rương vàng An Lộc Sơn cho đưa đến đáng lẽ đã vàng óng lấp lánh thế nào, thế nhưng bây giờ nó lại trở nên nặng trĩu vô cùng.
“Dương tướng quân thật là rảnh rỗi nhỉ!”
Một giọng nói bỗng vang lên từ sau lưng hắn. Dương Quốc Trung quay đầu thì thấy Trần Hy Liệt đang khoát tay sau lưng đứng ngoài cửa. Hắn nở nụ cười thần bí nhìn Dương Quốc Trung.
“Ta đâu có rảnh rỗi thế. Trần thượng thư thật biết nói đùa!”
Dương Quốc Trung cười ha hả đỡ đòn. Hắn quả thật phản cảm Trần Hy Liệt lại đến tìm mình lúc này. Hắn chau mày lại nói: “Trần thượng thư tìm ta có việc chỉ thế?”
Trần Hy Liệt đi vào, cũng không cần Dương Quốc Trung mời mà tự ý ngồi xuống cạnh áường, cười nham hiểm: “Kỳ thực Dương tướng quốc chắc phải hồi hộp lắm mới phải chứ?!”
Lòng Dương Quốc Trung giật thót, hắn cảnh giác lườm sang Trần Hy Liệt, không lẽ hắn đã biết rồi ư? Không thể nào, ai đã tiết lộ tin này với hắn?
Trần Hy Liệt thấy hắn hạ lệnh đuổi khác bèn đứng dậy cười ha hả nói: “Thật đáng tiếc! Đáng tiếc quá đi!”
Hắn nói liền hai lần đáng tiếc xong bèn đứng lên bỏ đi.
Cả đời Trần Hy Liệt hối hận nhất là đã đi nương nhờ vào Dương Quốc Trung. Lúc trước Dương Quốc Trung quyền thế tựa ánh dương trên trời, còn Lý Lâm Phổ lại dần suy thoái, hắn ngưỡng mộ quyền thế của Dương Quốc Trung nên đã thoát ly tướng quốc đảng đi vào vây cánh Dương Quốc Trung, không ngờ Lý Long Cơ lại không cho phép Dương đảng được lớn mạnh một mình, nên đã bãi miễn chức tả tướng quốc của hắn mà đổi cho chức Hình bộ thượng thư, và ủy nhiệm chức tả tướng cho Vương Củng. có thể thì cũng không nói làm gì. nhưng ai ngờ quý phi lại đột ngột thất sủng, bị Vũ Hiền Nghi nắm giữ hậu cung. Hậu thuẫn của Dương Quốc Trung bỗng nhiên bị ngã ngựa. Ai cũng có thể thấy được Dương Quốc Trung không còn làm tướng quốc được bao nhiêu năm nữa. Hơn nữa nếu không có hậu thuẫn, năng lực của Dương Quốc Trung căn bản không ổn. Và quan trọng hơn nữa. một khi hoàng tôn lên ngôi, Dương Quốc Trung chắc chắn không sống nổi. Một số đại thần định nương nhờ Dương Quốc Trung đều lũ lượt đổi hướng, và không ít vây cánh quan cấp thấp hơn của Dương Quốc Trung đã chuyển dần sang Vương đảng và Đông Cung đảng.
Trần Hy Liệt đang nằm trong một tình hình khó xử. hắn phản bội tướng quốc đảng đã bị mang danh nghĩa bất trung, nếu hắn giờ còn thoát ly tướng quốc đảng, danh tiếng của hắn sẽ triệt để bị hủy hoại.
Hắn đầy bụng phẫn uất không chỗ trút, giờ tất nhiên trút hết lên đầu Dương Quốc Trung. Hắn hận mình có mắt như mù, lại càng hận Dương Quốc Trung lôi mình xuống nước. Hôm nay, hắn từ miệng binh sĩ báo tin được biết An Lộc Sơn tiến quân Hà Đông. Tin này như một lưỡi dao, khiến hắn ý thức được nó có thể đâm mạnh Dương Quốc Trung một nhát. Dương Quốc Trung mấy ngày trước đã tán thưởng An Lộc Sơn hết mình trước mắt hắn. giờ xem hắn còn giải thích thế nào!
Hắn đến tìm Dương Quốc Trung vốn dĩ định sỉ vả hắn một trận, thỏa sức ngắm nhìn bộ mặt hoảng hốt hắn. rồi cuối cùng mới đi mách với Lý Long Cơ, không ngờ tên Dương Quốc Trung này lại tỏ ra lạnh nhạt đến thế, khiến quyết tâm đi tố tụng của hắn lại càng tự tin thêm vài phần.
Ra khỏi đại trướng, mặc cho mưa làm ướt áo, hắn lập tức đi vội đến đại trướng của Lý Long Cơ. Trên trời mây mù mông lung, chỉ một chốc đã làm hắn ướt như chuột lột. Hắn chạy nhanh đến trước đại trướng của Lý Long Cơ, nhưng lại bị bọn thị vệ ngăn lại: “Trần thượng thư xin dừng bước!”
Trần Hy Liệt vội chấp tay nói: “Ta có việc gấp phải bẩm báo với thánh thượng.”
Thị vệ khó xử: “Trần thượng thư. hiện nay thánh thượng long thể bất an. không mấy tiện tiếp thượng thư.”
Ánh mắt Trần Hy Liệt liếc về đằng sau. chỉ thấy Dương Quốc Trung đang từ từ tiến đến. hiểu nhiên là do hắn đang gây trở ngại mình đây. Trong lòng Trần Hy Liệt hoảng hốt: “Đây quả thật là việc gấp rút không thể chậm trề can hệ đến xã tắc Đại Đường, xin hãy để ta được bẩm báo ngoài trướng.”
Bọn thị vệ nhìn Trần Hy Liệt đầu tóc ướt sũng, trông vô cùng lết thết, ánh mắt lại vội vã đầy thỉnh cầu. nghe hắn nói liên quan để xã tắc Đại Đường. chúng cũng chẳng dám ngăn cản. bèn nói: ‘Trần tướng quốc cứ bẩm báo bên ngoài trướng là được.”
“Ta biết!” Trần Hy Liệt bước nhanh đến trước đại trướng.
Trong đại trướng tiếng thở hổn hển vang lên liên tục. Cùng với tiếng thở nặng nề. Lý Long Cơ tay đỡ lấy eo mỹ nhân không ngừng xông pha. Mặt hắn đỏ bừng phảng phất như vừa bị lửa đốt. mắt hắn cũng đỏ lòm vì xông máu. phảng phất như con la già gắng gượng với ngàn cân hành lý.
Dục hỏa trong lòng như muốn thiêu hủy hắn. bệnh thời gian gần đây vẫn chưa khỏi. lại phóng túng bản thân đã nghiêm trọng vắt kiệt sức khỏe của hắn. Vừa rồi hắn lại uống liền bốn viên hương hoa trợ tình, đây là liều lượng hắn chưa bao dùng. Loại thuốc này dược tính rất mạnh, một viên đã đủ hắn vất cạn tinh lực cả một đêm. mà lần này hắn lại một lần uống gấp bốn lần. giờ hắn đã khó mà khống chế được bản thân.Thân thể hắn phảng phất như đã bị ma nhập, hoàn toàn không còn thuộc về hắn.
Lúc này, ngoài trương vang lên tiếng Trần Hy Liệt. “Điện hạ. thần có đại sự cần bẩm báo!”
Trong lòng Lý Long Cơ giật mình, nhưng thân thể của hắn vẫn không thể dừng lại được.
“Việc gì?” Hắn hổn hễn dùng giọng nói run rẩy của mình hỏi.
“Điện hạ. mười vạn đại quân của An Lộc Sơn đột ngộ xuất binh Hà Đông, hắn đã tạo phản!”
Tin này như một gáo nước đá tạt ngay vào lò than rực lửa. năng lượng hắc ám tích tụ trong mấy năm nay trong thân thể hắn cuối cùng đã bị cọng rơm này làm quỵ một con lừa. Lý Long Cơ chỉ thấy sống lưng mình như bị ai đó đập mạnh một gậy, đau thấu xương. Hắn thét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã quỵ xuống đất.
Ngày hai mươi tháng tư năm Thiên Bảo thứ mười hai. Lý Long Cơ lại lần nữa phát bệnh trong quân trại. Bệnh tình tích tụ mấy năm nay như núi long đất lỡ bộc phát. Lần này hắn đã không còn may mắn như trước đây, ngự y cấp cứu suốt một đêm. tuy miễn cưỡng có thể giữ lại hơi thở yếu ớt cho hắn.nhưng hắn đã không còn cách nào thức tỉnh. ngự y nói với Dương Quốc Trung, thánh thượng đã không còn cách nào quản lý quốc sự. người sẽ hôn mê không biết đến bao giờ mới tỉnh lại.
Trong doanh trại, lòng Dương Quốc Trung nóng như hòa thiêu, hắn ngây dại cả người, vì giả sử Lý Long Cơ băng hà lúc này, thì đại hạn của hắn cũng đã đến. Hắn lập tức hạ lệnh cho thị vệ phong tỏa tin tức, không cho bất kỳ ai tiết lộ tin này, và đều chuốt rượu độc cho mấy người ngự y cùng tài nhân mới có mặt tại hiện trường. Xong lại lệnh người cho giam giữ Trần Hy Liệt, đề phòng khi hắn đánh liều trốn về Kinh thành.
Thán vương mà Dương Quốc Trung ủng hộ vốn dĩ là Đệ vương Lý Diễm, nhưng Lý Diễm bị giam trong Ưng cáu phường, đã không còn tiền đồ. Lúc này, Thọ vương Lý Mao lại lặng lẽ đến bên Dương Quốc Trung, muốn hợp tác cùng hắn. nên cuối cùng Dương Quốc Trung chuyển sang ủng hộ Thọ vương.
chỉ là Thọ vương ở tận Tương Dương xa xôi, đã không còn kịp. Dương Quốc Trung rối như tơ vò, dù hắn biết thân thể Lý Long Cơ suy nhược.nhưng không ngờ người lại ngã quỵ vào thời khắc này để rồi hôn mê bất tỉnh, không biết bao giờ mới khỏe lại. Thế hắn phải làm sao đây? Một khi Lý Dự biết được tin này, hắn sẽ thừa thế lên ngai, chỉ sợ lúc ấy ngày chết của Dương Quốc Trung hắn đã đến.
Bây giờ dù thế nào cũng không thể để Lý Dự biết được tin này. Ngoài Lý Dự ra. Dương Quốc Trung còn lo lắng anh em Lý Tuyền. Lý Kính sẽ được tin. mẫu thân Vũ Hiền Nghi của họ là đối thủ của Dương quý phi. nếu ả được thế thì cũng sẽ bất lợi cho mình.
Nghĩ đi nghĩ lại. chỉ có Vinh vương Lý Uyển là quan hệ khá tốt với hắn. Tuy hắn không có liên minh với Dương Quốc Trung như Lý Mạo nhưng chí ít giữa họ vẫn không oán không thù. nên chắc có thể lợi dụng lẫn nhau. Hơn nữa Lý Uyển còn nắm quân quyền trong tay, Dương Quốc Trung rất lo lắng hai mươi vạn đại quân này mà phản, bản thân hắn sẽ bị chết trong tay quân loạn, nhưng khổ nỗi giờ lại không tìm được một đại tướng đáng tin cậy.
Hắn cần gấp Vinh vương để nắm giữ hai mươi vạn đại quân này. Nếu Vinh vương lên ngôi. Dương Quốc Trung hắn cũng có công ủng hộ. Nghĩ đến đây, hắn lập tức cho thảo một lá thư lệnh ngươi đưa gấp cho Lý Uyển.
Sau khi lo xong mọi việc, hắn lại quay đầu muốn khỏa lắp các lỗ hổng. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra. hóa ra hắn vẫn chưa khống chế Vũ Hiền Nghi lại. bèn vội lệnh cho vài thủ hạ tâm phúc: “Các ngươi hãy lập tức đến lều của Vũ Hiền Nghi giam lỏng ả ta lại. không cho ả liên hệ với bất kỳ ai bên ngoài.”
Bọn thủ hạ nhận lệnh xong lập tức đi ngay. Lúc này, Dương Quốc Trung mới mệt mỏi ngồi xuống. Hắn đưa tay xoa nhẹ thái dương, suy ngẫm xem mình còn gì chưa làm đến nơi đến chốn. Trong đầu hắn hỗn loạn, lòng trống rỗng. Nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng chẳng nghĩ ra gì được, cảm giác hình như mình đã bịt tất cả các chỗ sơ hở.
Dù cho Dương Quốc Trung đã gắng hết sức phong tỏa mọi tin tức đến mức có thể, nhưng trong lúc bối rối vẫn có chỗ hở. Một cung nữ có mặt sau khi Lý Long Cơ vừa ngã xuống đã sợ ngất đi bị lôi ra sau trướng. Trong lúc mọi người hoảng loạn lo trước lo sau thì đã bị ả trốn mất.
Cung nữ này là tâm phúc của Vũ Hiền Nghi. mỗi lần sau khi Vũ Hiền Nghi cùng Lý Long Cơ hành phòng sự kết thúc đều do ả ta lau mình mẩy cho nàng. Ả bị lôi ra sau trướng không bao lâu đã tỉnh lại. Từ đối thoại giữa các thị vệ trong trướng. ả đã biết hết thực tình. Thừa lúc mọi người không chú ý, ả vội lẻn đi. Trước khi Dương Quốc Trung kịp khống chế Vũ Hiền Nghi, ả đã thông báo tin này cho nàng.
Vũ Hiền Nghi bị đánh vỡ mũi đang trốn trong một trướng khác, nghe tin này nàng lạnh hết cả người, vội túm lấy ả cung nữ khóc lóc: “Ngươi có thật sự chắc chắn là thánh thượng vẫn còn?”
Cung nữ sợ rung người, lẩy bẳy nói: “Nương nương, thánh thượng quả thực chưa băng hà. nhưng người đã hôm mê suốt một đêm chưa tỉnh, có thể uống thuốc nhưng lại không tỉnh được. Dương tướng quân đã phong tỏa tất cả tin tức, nghe nói còn giết ngự y vùng hai tài nhân.”
“Vậy ta phải làm sao đây? Phải làm sao đây?”
Vũ Hiền Nghi lục thần vô chủ đi qua đi lại suốt. Lúc nay cung nữ mới nhắc nhở nàng: “Nương nương, hay là cứ báo tin này cho hai tiểu vương gia biết.”
Vũ Hiền Nghi như chặt tỉnh ra. cũng đúng! Nàng có thể thông báo cho hai người con trai của mình để họ quyết định nên làm gì. Xong nàng lập tức viết hai bức mật thư ngắn. “Thánh thượng bệnh nguy, mau đến đại doanh!”
Sau khi đóng dấu. nàng liền phái hai hoạn quan tâm phúc lén khỏi đại trướng chia nhau đi đưa thư cho hai người con trai mình. Bọn hoạn quan vừa đi khỏi thì người Dương Quốc Trung phái đến.
“Nương nương, tướng quốc có dặn nếu không có việc gì xin đừng rời khỏi đại trướng. có gì cần liên hệ với bên ngoài có thể thông qua bọn Ty chức liên hệ.”