Miêu Nghị:
– Đùa gì thế, chỗ đó ta làm sao đi nghiệm chứng? Hắn nếu như tùy tiện bố trí một nơi khó tiếp cận để gạt ta, ta ngay cả xác định cũng không có cách nào xác định được, nếu cứ nghe theo hắn như vậy, cũng có thể nói ở chỗ tu luyện của Phật Chủ, dù sao ta cũng không còn cách nào khác xác nhận thật giả.
Trương Bình đem ý chuyển đạt xong lại trả lời:
– Quý nhân nói đại nhân nói như vậy là muôn kiêm cớ đổi ý sao?
Miêu Nghị:
– Không phải ta muốn đổi ý, mà là hắn nói như vậy không có đạo lý. Ngươi nói cho hắn biết, tiền địa thần tinh quân Thái Thúc Văn Xương phu nhân Lâm Ngạo Tuyết bị nhốt ở phá pháp cung luyện chế chỉ địa, để hắn cứu Lâm Ngạo Tuyết ra cùng ta trao đổi, ta sẽ tin tưởng hắn tìm được luyện bảo địa, hơn nữa phải nhanh, ta không đủ kiên nhẫn với hắn nữa rồi.
Trước kia chỉ nói Yêu Tăng tìm luyện bảo địa mà không nói cứu mẫu thân của Phi Hồng, nên bây giờ mới nói bởi có rất nhiều nguyên nhân.
Lam đảo tinh, cửa hang Hải nhai đứng dựa vào lan can Yêu Tăng Nam Ba thở dài một hơi, có chút buồn bực, hắn cũng là bởi vì gặp khó khăn trong việc xác nhận luyện bảo địa nên mới nói ra Ly Cung, định để cho Ngưu Hữu Đức tự xác nhận, đồng thời cũng thăm dò thành ý giao dịch của Ngưu Hữu Đức, ai ngờ Ngưu Hữu Đức lại có hậu thủ, có người quen ở luyện bảo địa.
– Tên tiểu tặc giảo hoạt!
Nam Ba thì thầm một tiếng bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục tạm thời bỏ dở kế hoạch, lấy tinh linh ra liên hệ Đỗ Kiều, bảo Đỗ Kiều tiếp tục nghĩ cách từ phía Ảnh Vệ hạ thủ, tốt nhất là làm cho Hướng Trung gặp mặt hắn, có thể gặp được Thượng Quan Thanh thì càng tốt.
Mà Miêu Nghị lúc này cũng đi đi lại lại ở bên trong thư phòng suy nghĩ.
Dương Triệu Thanh nhắc nhở:
– Nương nương, vừa hay ở ngự viên, có cần để nương nương nghĩ cách điều tra hay không?
Miêu Nghị lắc đầu, quả đoán cự tuyệt.
– Quá nguy hiểm, chuyện này tạm thời không nên để cho nàng biết bằng không nàng chắc chắn sẽ nghĩ cách điều tra.
Hắn không thể vì cứu mẫu thân của Phi Hồng mà đẩy Vân Tri Thu vàο cuộc, hắn sẽ không để cho Vân Tri Thu liêu lĩnh nguy hiểm như vậy.
Mà đúng lúc này, hắn cũng lấy một chiếc tỉnh linh ra, nhíu chân mày, là Tào Mãn gọi tới, đoán chừng lại là thúc giục hắn.
Nhưng liên hệ xong mới phát hiện ra không phải như vậy, nói với Dương Triệu Thanh:
– Tào Mãn tới, bị chặn bên ngoài, ngươi đi sắp xếp một chút.
Dương Triệu Thanh sửng sốt, có chút bất ngờ, hôm nay Tào Mãn hành tung quỷ dị, tọa trấn Tín Nghĩa Các đã giao cho Tào Phượng Trì, bây giờ Tào Mãn thân làm Hạ Hầu gia gia chủ, nếu tiếp tục bị Đại Quân U Minh vây quanh hiển nhiên không an toàn, đột nhiên hiện thân, dám tự mình đến nơi đây quả là hiếm có.
Đợi người được đưa tới một nhóm không đi cửa chính. Từ cửa bên tiến vào, Tào Mãn dẫn theo tám người, tất cả đều mang mặt nạ.
Trong phòng khách. Tào Mãn kéo mặt nạ xuống, lạnh lùng nói:
– Muốn gặp Vương gia quả thật không dễ dàng gì.
Miêu Nghị ánh mắt đảo qua nhóm người đi theo hắn, xem xét một chút, cười nói:
– Tào tiên sinh muốn gặp ta không phải chỉ cần nói một câu là xong sao, có gì khó? Được rồi sao không thấy Vệ tổng quản?
Tào Mãn nói không cần khách khí.
– Có chuyện gì mà Vương gia không làm được? Ta phải đề phòng một chút.
Trong lời nói ý vị thâm sâu, Miêu Nghị nghe hiểu, ám chỉ chuyện sát hại Hạ Hầu gia gia chủ hắn không phải chưa từng làm, người ta cũng phải có chút chuẩn bị, phòng Miêu Nghị hắn làm điều xằng bậy.
Mặt khác cũng chứng minh Tào Mãn ngồi vững vị trí gia chủ, không phải kiêng kỵ Miêu Nghị, không cần khách khí nữa.
– Đó cũng là nhờ Tào tiên sinh chỉ huy giỏi.
Miêu Nghị trào phúng một câu, sau đó đưa tay mời ngồi.