Vân Tri Thu kinh ngạc nói:
– Ưu Mỹ, sao lại nói vậy, ngươi chừng nào đụng phải ta?
Chu Ưu Mỹ lắc đầu cười khổ.
– Việc này chỉ trách ta, chuyện ta trước đó tìm mấy hạ nhận tới dọn dẹp biệt viện, không ngờ hai tên nô tài không biết trời cao đất rộng tự ý xông vào biệt viện Vương phủ, đã quấy rầy Vương phi nương nương rồi.
Vân Tri Thu kinh ngạc:
– Còn có việc này sao, ta sao lại không biết?
Chu Ưu Mỹ gạt cành cây trước mắt đi tiếp.
– Xem ra nương nương thật là đại nhân đại lượng không để bụng, kỳ thực ta trước đó cũng không biết, sau mới biết phía dưới có người qua biệt viện vương phủ quấy rầy, vừa hỏi mới biết, nô tài đi qua quấy nhiều tên là Tào Vạn Tường và Điền Chi Quân, Tào Vạn Tường chính là chồng trước của Mộ Dung ái tướng thủ hạ của nương nương, năm đó vì thượng vị không tiếc bỏ vợ: bỏ Mộ Dung tướng quẩn cưới Điền Chi Quân. Doanh Cửu Quang gian mưu bị bại trận, đôi trai gái này hàng Vương gia nhà ta. Vương gia hảo tâm lưu lại, ai ngờ lại dám đi quấy rầy. Mộ Dung tướng quân, là ta quản giáo không nghiêm, nương nương nghìn vạn lần đừng để trong lòng.
Vân Tri Thu:
– Ah! Ưu Mỹ nói đến chính là bọn họ, còn tưởng là đại sự gì, người như thể không đáng nhắc tới.
Nàng không muốn tham thảo chuyện này, nếu thật như Tô Vận nói, Mộ Dung Tinh Hoa chưa từng tỏ thái độ, nàng cũng không cần thiết tính toán hại tánh mạng hai bọn họ.
– Nương nương quả nhiên là đại lượng.
Chu Ưu Mỹ cười khen một tiếng, nếu Vân Tri Thu nói không đề cập tới, nàng cũng sẽ không nhắc lại nữa, nhưng đã có lời sẽ không đơn giản mà thôi như vậy, chủ động nói:
– Nghe nói Ngưu thiên Vương phủ phong cảnh tú lệ, ta còn chưa được nhìn qua, hôm nay nhìn thấy nương nương, không khỏi niệm tưởng, xin nương nương một ân tình không biết rãnh rỗi có thể qua xem một chút hay không?
Vân Trị Thu:
– Vốn là nơi ở cũ của Hạo vương phủ, cũng không có gì thay đổi. Ưu Mỹ nếu có hứng thú đúng là khách quý khó mời được, ta đương nhiên hoan nghênh.
Chu Ưu Mỹ che miệng cười khúc khích.
– Nếu nương nương đã nói như vậy, vậy đúng là may mắn, ngày khác không bằng ngày này, sau khi viên khánh kết thúc, ta sẽ theo nương nương về phủ được không?
Vân Tri Thu cười gật đầu:
– Được!
Trong đầu nhớ tới năm đó bái kiến nữ nhân này, bộ dạng nữ nhân này mắt cao hơn đầu không lạnh không nhạt, bây giờ cũng nịnh hót, trong lòng không khỏi thổn thức, thật đúng là lòng người dễ thay đổi trước khác nay khác.
Nhưng đoạn đường này có lời hay ý đẹp nghe, cũng vẫn có thể xem là chuyện tốt, nhưng Chu Ưu Mỹ tựa hồ cũng không muốn nhiều người thấy nàng và Vân Tri Thu qua lại, trên đường tìm một lý do đi trước.
Tiên đào viên mênh mông, cây đào cổ rợp bóng, tiên khí vần vũ, tìm người không thích hợp, nhưng lại thích hợp để tránh tai mắt của người khác mà nói chuyện. Rời đào viên để tập hợp cũng còn không ít thời gian, Vân Tri Thu âm thầm phân phó Phi Hồng và Tuyết Linh Lung, phân nhau tìm kiếm Đồng Liên Tích.
Sau một lúc lâu, Tuyết Linh Lung bên kia truyền đến tin tức, tìm được người rồi.
Lúc Vân Tri Thu đến, chỉ thấy Đồng Liên Tích ngồi ở trong một cái đình, đang cùng một phu nhân ngồi nói chuyện, Vân Tri Thu lại giật dây. Tuyết Linh Lung đi qua bái kiến, tìm một lý do đem phu nhân kia đi, đồng thời cho người bốn phía trông coi, rồi mới từ trong rừng đào đi ra, trực tiếp đi vào bên trong đình.