Đến nước này, Trần Bích Khiêm không còn giấu nổi vẻ kinh hãi của mình nữa. Anh ta té nhào xuống đất, dù vậy tay anh ta với lấy con dao bạc mà mình đã giấu kỹ dưới chân bàn. Anh ta chỉ mũi dao vào mặt Huyết Yêu và run giọng nói:
“Anh là ai? Anh muốn gì ở tôi?”
Huyết Yêu lại cướp lấy con dao trên tay Trần Bích Khiêm. Hắn nói nhẹ nhàng:
“Ta sẽ không làm hại cậu. Ta đến đây có việc quan trọng liên quan đến đồng xu gia truyền mà cậu đang giữ.”
Trần Bích Khiêm theo phản xạ nhìn sang két sắt phía bên kia. Anh ta sửng sốt ngó Huyết Yêu trân trân như đang canh chừng hắn có thể cướp lấy đồng xu bất cứ lúc nào. Anh ta không thể ngờ có người lại biết về đồng xu, ngoài gia đình của anh ta ra. Anh từng nghe ông nội nhắc đến: Những kẻ tìm đồng xu không phải là những người tốt lành gì. Điều đó khiến anh ta e dè vị tóc đỏ đang xâm chiếm căn phòng mình.
Huyết Yêu trông thấy bộ dạng hơi buồn cười của Trần Bích Khiêm thì cười trừ. Hắn tỏ ra thông cảm cho một người phàm, không hay biết gì về một thế giới tâm linh ở ngoài kia, càng rất thông cảm khi có kẻ đến và hỏi về đồng xu gia truyền của anh.
Huyết Yêu nói giọng trấn an, cố tỏ ra lịch thiệp nhất có thể:
“Ta không cướp đồng xu từ cậu, cậu cũng biết điều đó. Đồng xu phải được cất giữ bởi huyết thống nhà họ Trần. Đó là một bùa ếm rất mạnh mà Thần tài đã ếm. Ngay cả ta cũng không cách nào phá bỏ nó. Ta không dại mà cướp đồng xu rời khỏi nơi cất giấu đâu.”
“Vậy lý do anh đến đây làm gì hả? Lý do anh muốn cái đồng xu ấy là gì? Ông của tôi đã hy sinh bản thân mình chỉ để cho tôi nắm giữ đồng xu ấy.”
Huyết Yêu thở dài:
“Ta đã nói rồi, ta không muốn đồng xu kia, nhưng kẻ khác thì ta không chắc. Ta đến đây để cảnh báo ngươi, rất có thể sẽ có người đến đây cướp đồng xu và khi đó tính mạng của ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ai? Ai lại muốn lấy một đồng xu bị nguyền rủa đáng bị bỏ đi chứ?”
“Người đó không nghĩ đồng xu nguyền rủa đó là đồ bỏ đi. Hắn cần đồng xu cho việc khác. Việc của ngươi là bảo vệ đồng xu bằng mọi giá. Ngươi đâu muốn tai họa sẽ giáng xuống cả dòng tộc họ Trần của ngươi đâu nhỉ?”
Trần Bích Khiêm đáp một cách cứng cỏi, như việc anh ta không hề sợ cái đại họa nào đấy giáng xuống đầu mình:
“Họ Trần chỉ còn một mình tôi còn sống mà thôi, tôi không sợ lắm đâu. Mà tôi có ý định chon vùi đồng xu đó cùng với thân xác này khi tôi chết. Anh biết đấy, khi đó thì người cuối cùng của họ Trần không còn ai cả và đồng xu kia sẽ không nguyền rủa được bất cứ ai nữa cả.”
Huyết Yêu cong mối nói:
“Phải không?”
Trần Bích Khiêm nghe Huyết Yêu hỏi như thế thì hơi cứng người lại. Cái sự cứng cỏi ban nảy của anh ta biến đâu mất tăm, chỉ còn sợ sệt hiện rõ trong đôi mắt. Gã tóc đỏ trước mặt hình như đọc được suy nghĩ trong đầu của anh thì phải. Nếu không phải sao hắn lại nhìn anh như thể những điều anh nói chỉ là một câu chuyện cười chán ngắt.
Huyết Yêu nói huỵch toẹt ra:
“Theo ta điều tra gia phả của cậu một chút. Ta phát hiện cậu vẫn còn một đứa em gái thất lạc ở ngoài kia. Đứa em gái này của cậu đến cậu cũng không biết sự tồn tại của nó. Và hình như nó đã có một gia đình riêng. Cho dù cậu chon đồng xu cùng với thân thể đã thối rửa thì đại họa mà họ Trần gặp phải cũng bao gồm con bé và gia đình của nó.”
Trần Bích Khiêm hú vía ngồi bật dậy. Chuyện bí mật này chỉ có anh và ông nội biết. Phải, anh biết bản thân còn có thêm một đứa em gái thất lạc, chưa bao giờ được gặp mặt. Ông nội đã không cho anh tìm gặp con bé. Bởi vì ông sợ con bé bị đồng xu ảnh hưởng.
Trần Bích Khiêm rất lo lắng, không hiểu vì sao Huyết Yêu có thể tìm ra tung tích con bé, trong khi bản thân anh ta còn không thể tìm gặp. Anh càng lo lắng những gì Huyết Yêu nói hơn, rằng con bé vẫn bị ảnh hưởng bởi đồng xu cho dù đồng xu bị chon vĩnh viễn cùng với anh. Anh quên rằng đồng xu ấy bị nguyền rủa bởi một vị thần, việc chon đồng xu chẳng dính dáng gì cả, cái thứ ếm lên đồng xu mới đáng ngại.
Huyết Yêu đoán được tên nhóc trước mặt vẫn luôn biết đến sự tồn tại của đứa em gái kia. Bằng chứng là anh ta không kinh ngạc gì mấy khi nghe đến sự tồn tại của em gái, thay vào đó là sự lo lắng tột độ.
Huyết Yêu thản nhiên nói:
“Ta là thần tiên, có việc gì ta không biết đâu chứ. Có lẽ người phàm như cậu chưa từng nghe qua danh tiếng của một thần giữ của. Ta được biết đến là một kẻ rất được việc đấy.”
Huyết Yêu đứng dây, hình như hắn chuẩn bị rời đi. Trần Bích Khiêm tỏ ra mừng rỡ khi sắp chia tay cái tên tóc đỏ kì lạ này. Đây chẳng phải thời điểm thích hợp cho việc đón tiếp một vị thần tiên kì quái ghé thăm, sau đó lại nghe những lời kì quặc từ hắn.
Huyết Yêu lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền. Hắn đưa nó cho họ Trần và nói:
“Ta đã tạo cho ngươi một sợi dây chuyền được phù phép bởi thần lực của ta. Hãy bỏ đồng xu vào mặt dây chuyền và lúc nào cũng mang theo bên cạnh. Ngươi bỏ trong két sắt không an toàn lắm đâu. Khi nào thực sự gặp nguy hiểm, hãy sờ vào mặt dây chuyền, khi đó ta sẽ đến cứu ngươi.”
Trần Bích Khiêm tá hóa nhìn két sắt của mình và thầm tán thưởng Huyết Yêu. Rất ít người biết anh ta giấu đồng xu trong két sắt. Anh ta đã cố tình chế tạo một két sắt nhỏ, gọn, trông không giống một két sắt cất giữ tiền bạc là mấy, nhằm qua mắt những tên trộm. Nhưng gã tóc đỏ lại nhìn thấu vào bên trong và biết nó đang cất giữ ở đấy. Điều này càng khiến họ Trần tin tưởng những gì Huyết Yêu nói là thật và tin rằng mình nên mang theo đồng xu bên cạnh cho an toàn.
Cũng mấy tuần rồi Huyết Yêu chưa đến gặp Trần Bích Khiêm nữa. Rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh hắn, chuyện của Mạnh Quân, của Quý Nhậm khiến hắn quên mất chuyện đã từng tìm gặp họ Trần. Đến khi gặp được anh, anh gần như suýt chết.
Trần Bích Khiêm đã dùng sức lực còn lại sờ vào mặt dây chuyền, nhờ đó Huyết Yêu biết được anh gặp nguy hiểm và đến đây ngay lặp tức. Khi hắn đến đây đã quá muộn, hắn nhìn thấy thân thể đầy máu của họ Trần nằm đó và biết được chuyện gì đã xảy ra: Đồng xu bị lấy cắp, còn người sống sót duy nhất của họ Trần lại đang chết dần.
Huyết Yêu nhanh chóng dùng thần lực cầm máu cho Trần Bích Khiêm, còn bản thân nhanh chóng tìm Trúc Chi. May mà trước đó hắn biết Trúc Chi đang ở đâu. Phải hắn biết Trúc Chi đang ở cùng Nguyệt Trinh, bên trong cái hang động của ả.