“Ha ha…”
Lãnh Thiên Minh bật cười lớn.
Khi đến xưởng công binh, tàu bay đều đã chuẩn bị xong xuôi, mỗi chiếc tàu bay đều được đánh số hiệu, chiếc mà Lãnh Thiên Minh ngồi chính là chiếc mang số hiệu 01 do Lưu Đại Đảm đích thân điều khiển.
“Hoàng thượng, thần đã cho người chuẩn bị đủ nhiêu liệu và thực phẩm rồi, phải có lợi cho kết cấu của tự thân tàu bay, ngoài thời tiết gió lớn ra thì cho dù có gặp phải mưa tuyết nhỏ cũng không ảnh hưởng tới hành trình bay, thần còn chuyên môn thiết kế riêng cho mỗi tàu bay tấm bảo hộ”, Giáp Tử Thất nói.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Được lắm lão Giáp, đợi ta đi xong ngươi hãy tiếp tục theo sát việc chế tạo tàu bay, còn cả tàu chiến mô hình mới nhé. Đến hiện tại vẫn chưa giành lại được Di Châu, trong lòng ta luôn cảm thấy ăn ngủ bất an”.
“Hoàng thượng yên tâm, chúng thần nhất định sẽ đẩy nhanh tiến độ sản xuất, còn cả tàu chiến mô hình mới, nghe nói chiếc đầu tiên trong hai ngày nữa là có thể xuống nước rồi”.
“Ừ, rất tốt, đợi ta trở về sẽ đích thân tới thị sát xưởng đóng tàu”.
“Châm lửa…”
Lưu Đại Đảm hô lớn: “Nhất định phải chú ý sự cân bằng của tàu bay, điều chỉnh phương hướng trước rồi hãy khởi động tiến trình cánh quạt, tuyệt đối không được bay sai hướng”.
Tàu bay số 01 chầm chậm bắt đầu bay lên, Lãnh Thiên Minh kích động giống như một đứa trẻ, nhìn bên này một chút ngó bên kia một ít.
“Hoàng thượng, người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi là được, ở đây có thần không cần phải lo lắng ạ”, Lưu Đại Đảm nói.
Trên tàu bay số 01 cũng không có quá nhiều người, chỉ có Lãnh Thiên Minh, Lưu Đại Đảm và một thân vệ.
Chỉ thấy tàu bay rất nhanh đã bay lên không trung, Lưu Đại Đảm sau khi ổn định lại thế lửa thì bắt đầu chuyển động tay cầm của quạt gió, khi cánh quạt gió khổng lồ bắt đầu xoay tròn, tàu bay liền chầm chầm bay đi, càng lúc càng nhanh…
Lãnh Thiên Minh nhìn về phía đội ngũ hàng dài phía sau, trong lòng cực kỳ vui mừng.