Lúc trước, cô liên tục nhấn mạnh quần áo phải đơn giản, mộc mạc, bảo thủ, phong cách phải giản dị, cô muốn khiêm tốn, cuối cùng Mộ Dung Tri lại làm ra thứ như thế cho cô.
Còn trước khi buổi tiệc bắt đầu 30 phút mới cho người đưa tới.
Nếu Mộ Dung Tri không phải cố ý, có đánh chết cô cô cũng không tin.
Mà bây giờ cô hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.
Mộ Dung Tri thầm thấy lạnh lẽo, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Không họ Tô? Có phải định mang họ Đường giống đại ca không? Không? Bây giờ em phải mang họ Nguyễn theo Nguyễn Hạo Thần mới đúng.”
“Mộ Dung Tri, chúng ta còn nhiều thời gian.” Tô Khiết đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười kia rất dịu dàng, nhưng lại khiến Mộ Dung Tri ở đầu bên kia điện thoại nổi da gà.
“Khiết Khiết, anh sai rồi, anh sai rồi, em có thể tha thứ cho anh lần này không? Có thể cho anh một cơ hội hối cải không? Có thể… Người nào đó ở đầu bên kia điện thoại rất sợ hãi, nhưng Tô Khiết không đợi anh ta nói xong đã cúp máy.
Lúc trước cô không nên vì bớt phiền mà kêu Mộ Dung Tri thiết kế quần áo cho mình, cô không ngờ anh ta cũng dám gài bẫy mình.
Thật ra Mộ Dung Tri thiết kế quần áo cũng không xuất sắc lắm, nhưng yêu cầu của cô vốn không cao, chỉ để đề phòng thôi.
Chỉ là lễ phục Mộ Dung Tri đưa tới hôm nay, nói thật thì trình độ không tệ.
Nhưng không phải phong cách cô muốn, bảo cô mặc quần áo như vậy đi tham gia buổi tiệc hôm nay…
“Thảm rồi, anh thảm rồi, anh cảm thấy mình nên ra ngoài trốn mấy tháng, nếu không đến lúc đó có chết thế nào cũng không biết.” Bị cúp điện thoại, sắc mặt Mộ Dung Tri lập tức thay đổi, Tô Khiết mà gài bẫy chắc chắn có thể khiến người ta sống không bằng chết, chắc chắn còn đáng sợ hơn cả đại ca.
Lúc này anh ta thật sự hơi sợ rồi.
“Anh đáng lắm, tự tạo nghiệp không thể sống.” Tống Vân vui sướng khi người gặp họa.
“Anh chỉ không quen nhìn Tô Nghiên Nghiên kia bắt nạt Khiết Khiết, muốn để Khiết Khiết áp đảo người phụ nữ kia trên buổi tiệc lần này.”