Đường Tuấn cười như không cười nói: “Thật sao?”
Ngô Thịnh đáp: “Đương nhiên rồi. Chỉ là không biết người anh em đang cần thứ dược liệu gì mà thôi?”
“Cỏ Băng Phách, có không?” Đường Tuấn hỏi.
“Hả?” Ngô Thịnh sửng sốt.
“Cỏ Băng Phách.” Đường Tuấn nhắc lại lần nữa, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Ngô Thịnh. Lâm Trung Hiệp từng nói qua, nếu như trên thế giới này vẫn còn cỏ Băng Phách như lời đồn thì chỉ có phái Thần Châm và Dược Y cốc mới có. Cỏ Băng Phách có liên quan tới bệnh của Hoa Tiểu Nam, chẳng trách khiến anh không khỏi khẩn trương.
“Cỏ Băng Phách?” Ngô Thịnh nhăn mày suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu, nói: “Tôi nhớ ra rồi. Tôi từng nghe được một trưởng lão ở môn phái đã nhắc tới thứ dược liệu này trong một lần uống say. Chỉ là thời gianlâu rồi, ngọn cỏ Băng Phách này không hợp điều kiện, vì vậy hình như đã mất đi phần lớn dược tính rồi. Bây giờ, nó đang được để ở trong Phòng trữ thuốc của Dược Y cốc, không bán ra ngoài đâu. Nếu như người anh em định mua Cỏ Băng Phách này, tôi khuyên cậu nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa.”
Trong con ngươi Đường Tuấn lộ ra nét vui mừng, không ngờ rằng Dược Y cốc thực sự có loại dược tên Cỏ Băng Phách này. Về phần nó có tác dụng hay không, cứ lấy được nó đã rồi hẵng tính.
“Ồ. Lẽ nào Dược Y cốc các người không muốn kiếm tiền hay sao?” Đường Tuấn nói.
Ngô Thịnh lúc này hơi bối rối, lắc đầu nói: “Thứ này không giống. Những dược liệu được cất giữ ở trong Phòng trữ thuốc đều là bảo vật trong cốc, ở bên trong có rất nhiều loại dược liệu mài trên thế giới đã tuyệt chủng cả rồi. Giống như cỏ Băng Phách đấy, trưởng lão đấy đã từng nói qua, rất có thể ngọn cỏ Băng Phách đó chính là ngọn cỏ cuối cùng còn sót lại trên thế giới này rồi. Thế nên, tôi vẫn khuyên cậu là từ bỏ cái ý nghĩ ấy đi, trưởng lão và cốc chủ sẽ không đem bản nó đâu.”
Đường Tuấn nói: “Vậy thì không cần anh bận tâm nữa.”
Ngô Thịnh còn định nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy. ánh mắt lạnh như băng của Đường Tuấn thì mới đột nhiên nhớ ra rằng tính mạng của mình và Cao Mạnh vẫn còn đang nằm trong tay của người này.
Dược y cốc của các của người ở chỗ nào? Đường Tuấn mở miệng hỏi. Không dễ dàng gì mới gặp được người của Dược ỵ các, Đường Tuấn đương nhiên phải hỏi thăm cho rõ ràng mới được. Cuối cùng, Ngô Thịnh vẫn nói lại cho Đường Tuấn vị trí của Dược ỵ các Đợi sau khi Đường Tuấn đi rồi, Cao Mạnh và Ngô Thịnh mới phát hiện ra Đường Tuấn vẫn đi không có ý định giết chết hai người bọn họ. Lúc này, hai người họ mềm như bún, ngồi thẫn thờ trên sàn nhà.