– Khà khà, vậy thì say một lần mới thôi!
Nhạc Khai Vũ vốn là người phóng khoáng, mà người phóng khoáng tám chín phần mười đều mê rượu, bởi vậy hắn lập tức vỗ bàn nói.
– Tiểu nhị, mang rượu ngon lên.
Chỉ là hắn hào khí cũng không kiên trì bao lâu, ở ba người Lăng Hàn thay phiên chúc rượu, rất nhanh hắn liền say mèm, rung đùi đắc ý, đã không nhận rõ bên Lăng Hàn có mấy người.
Lăng Hàn thuê một gian phòng, nâng Nhạc Khai Vũ vào, hắn phải tiếp tục tìm hiểu tung tích của mẫu thân.
-… Cô cô của ta? Cô cô của ta bị giam ở trong ngục giam Hắc Thủy.
Nhạc Khai Vũ uống say căn bản không giấu được bí mật, vừa hỏi liền nói, để Lăng Hàn lắc đầu, sau này việc trọng yếu phải gạt hắn, hoặc là không thể để cho hắn uống rượu, bằng không miệng của người này thật không quá kín, cái gì cũng sẽ đổ ra.
– Ngục giam Hắc Thủy ở đâu? Đó là hoàn cảnh thế nào?
Lăng Hàn hỏi, đồng thời trong lòng có lửa giận, mẫu thân lại bị giam vào ngục, để hắn muốn nổi khùng.
– Ngục giam Hắc Thủy là địa phương bản tông giam giữ tội phạm, đại bộ phận là kẻ địch của bản tông, cũng có chút đệ tử phản bội tông môn.
Nhạc Khai Vũ rung đùi đắc ý.
– Khi còn bé, ta còn có thể đi thăm cô cô, nhưng những tên Ngạo gia khốn khiếp kia vẫn sỉ nhục, chèn ép, ba năm trước, cô cô mới bị đưa vào ngục giam Hắc Thủy, ta liền không thể gặp lại cô cô nữa. Ô ô ô, cô cô đáng thương của ta, phải xa cách chồng con, còn bị nhốt ở địa phương tối tăm không ánh mặt trời! Những tên Ngạo gia khốn nạn kia, chờ ta tu đến Linh Anh Cảnh, thấy một tên liền bóp chết một tên!
Lăng Hàn gật đầu, biểu ca này là đứng bên hắn:
– Ngục giam Hắc Thủy phòng thủ ra sao?
– Ngươi muốn cướp ngục? Không thể!
Nhạc Khai Vũ lắc đầu liên tục.
– Nơi đó có hai cường giả Sinh Hoa Cảnh thay phiên tọa trấn, coi như một con ruồi cũng không vào được!
Lăng Hàn gõ bàn, xem ra, hắn ít nhất phải nắm giữ sức chiến đấu của Sinh Hoa Cảnh, mới có thể xông vào ngục giam Hắc Thủy, cứu mẫu thân ra.
Đáng ghét, biết rõ mẫu thân đang bị giam trong ngục, nhưng hắn chỉ có thể ngồi xem.
Nhạc Khai Vũ coi như không tệ, uống say cũng sẽ không say khướt, rất nhanh thì ngủ như chết. Lăng Hàn ra ngoài, đi tìm đám người Lưu Vũ Đồng.
Chu Vô Cửu, Tàn Dạ biết tin tức hắn về, đã sớm chờ hắn.
Lăng Hàn hỏi tiến cảnh của bọn họ, liền lấy Quy Linh Đan ra phân phát, đối với người mình hắn chưa bao giờ hẹp hòi.
– Đợi lát nữa ta truyền cho các ngươi một ít võ kỹ mới, các ngươi nện cơ sở vững chắc, mới có tư cách xưng là cao thủ.
Lăng Hàn nói, nếu mấy người này đều muốn theo hắn, hắn tự nhiên để thực lực của bọn họ tăng lên.
Lăng Hàn tìm Quảng Nguyên, gia hỏa này vốn rất thô lỗ, lại như một đại cô nương nhốt mình ở trong phòng nhiều ngày, thật là có chút quái lạ.
Hắn đẩy cửa mà vào, chỉ thấy Quảng Nguyên đang ngồi có chút xuất thần.
– Quảng lão huynh!
Lăng Hàn đưa tay quơ quơ ở trước mặt đối phương.
Qua một hồi Quảng Nguyên mới phản ứng được, nhìn thấy Lăng Hàn thì sợ hết hồn, lộ ra vẻ cảnh giác, sau đó mới chần chờ nói:
– Lăng Hàn?
– Là ta.
Lăng Hàn gật gù.
– Ngươi nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?
Quảng Nguyên do dự, vừa muốn nói, lại giống như không biết nên nói như thế nào, cuối cùng thở dài:
– Ta gặp một người.
– Tình nhân cũ?
Lăng Hàn cười nói, nếu không, hắn cũng không cần mờ mịt như vậy, thế gian này e là chỉ có chữ tình mới sẽ dằn vặt người như thế.
Quảng Nguyên cười khổ một tiếng nói:
– Là nam nhân của tình nhân cũ!
Ạch… Cái này có vẻ không vui rồi.
Quảng Nguyên triển khai đề tài, tựa hồ cũng muốn phát tiết khó chịu trong lòng, làm sao cũng thu lại không được, thao thao bất tuyệt nói:
– Lúc ta còn trẻ, từ Vũ Quốc đi ra, du lịch Bắc Vực, tìm kiếm con đường trở nên mạnh mẽ.
– Trong lúc này, ta gặp hai người, đều là tán tu, ba người chúng ta kết bạn, một đường lang bạt, đồng sinh cộng tử. Bọn họ một người tên Đoạn Chính Chí, một người tên Nông Thanh Duyệt.
– Ta và Đoạn Chính Chí là huynh đệ, cũng đồng thời thích Thanh Duyệt, vì không tổn thương hòa khí huynh đệ, ta và Đoạn Chính Chí ước định luận võ, ai thua thì lui ra.
– Trong nữa năm này, ta điên cuồng tu luyện, tự tin có thể thắng Đoạn Chính Chí, nhưng ở mấy ngày trước khi luận võ… Thanh Duyệt lại chạy tới nói với ta, nàng đã làm ra quyết định, lựa chọn Đoạn Chính Chí.
– Ta tự nhiên chỉ có thể lui ra, nhưng không lâu sau đó Đoạn Chính Chí uống say, ta mới biết, hắn dùng thủ đoạn xấu xa được Thanh Duyệt, bức bách đối phương chỉ có thể lựa chọn hắn!
– Ta giận không nhịn nổi, đánh Đoạn Chính Chí một trận, lại đi tìm Thanh Duyệt, nói không ngại sự tình nàng và Đoạn Chính Chí, chỉ cần nàng đồng ý theo ta rời đi.
– Thế nhưng nàng không đáp ứng, ta nản lòng thoái chí, liền trở về Vũ Quốc.
– Chuyện này loáng một cái chính là gần hai mươi năm, mấy ngày trước ta gặp được Đoạn Chính Chí, mà hắn lại nói, Thanh Duyệt đã chết ba năm rồi!
—————