Cầm thanh kiếm trong tay, trường kiếm phát ra tiếng vang ông ông, Lạc Thanh Thọ hừ nhẹ một tiếng.
– Một trong mười đại danh kiếm Thần Thánh đế quốc Băng Hàn thần kiếm? Tác phẩm đỉnh phong của đúc kiếm đại sư Âu Dương Liệt?
– Nghe nói là dùng một khối hàn thiết ở Hải Băng địa luyện chế mà thành, tuy rằng là hoàng tộc thượng phẩm, uy lực mạnh mẽ chỉ sợ đã không kém hơn bảo kiếm do Táng Kiếm Vương năm xưa luyện chế!
– Phải đó, mười đại danh kiếm của đế quốc, mỗi thanh kiếm đều trải qua ngàn năm lịch sử, sặc sỡ lóa mắt, Phong Lôi kiếm, Hàn Sương kiếm, Huyết Ảnh kiếm…Thanh kiếm nào không làm kinh thiên, đều có được câu chuyện khiến người tâm kinh đảm hàn, thanh Băng Hàn thần kiếm nổi danh, uy lực thật lớn cũng có thể nghĩ!
– Xem ra Nhiếp Vân bệ hạ sẽ xui xẻo, đừng nói thực lực Thanh Thọ kiếm, chỉ nói trình độ sắc bén của thanh kiếm người bình thường không thể ngăn cản. Trừ phi hắn cũng có mười đại danh kiếm của đế quốc, nếu không dùng binh khí gì cũng không đỡ nổi!
– Thậm chí muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, làm sao chiến thắng?
Nghe được Lạc Thanh Thọ hô Băng Hàn thần kiếm, đại điện lập tức xôn xao.
– Mời lấy ra kiếm của ngươi!
Giới thiệu xong trường kiếm của mình, Lạc Thanh Thọ lạnh lùng nhìn Nhiếp Vân, trong mắt không chút dao động.
– Mười đại danh kiếm của đế quốc, đích xác phi phàm…
Nhiếp Vân vẫn ngồi yên trên ghế, rót cho mình chén rượu, lộ nụ cười thản nhiên:
– Uy lực thanh kiếm của ta quá thịnh, vừa ra tay sẽ chết người, nhìn ngươi cũng là người yêu kiếm, như vậy đi, ta sẽ dùng ngón tay làm kiếm so đấu với ngươi, lẫn nhau đều không tổn thương hòa khí!
Vừa nói Nhiếp Vân vừa vươn ngón trỏ.
– Cái gì? Dùng ngón trỏ làm kiếm?
– Đây là tự đại hay thiếu não? Dù chân khí của cường giả chí tôn hùng hậu, cường độ ngón tay lợi hại, nhưng…muốn ngăn trở thần binh như Băng Hàn thần kiếm còn là nằm mộng đi!
– Xem ra hắn không cần ngón tay kia…
Sắc mặt mọi người cổ quái.
– Đây là chính ngươi muốn chết, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!
Lạc Thanh Thọ nghe được lời này, da mặt run lên, sắc mặt tái xanh, ánh mắt lãnh ý, Băng Hàn thần kiếm lập tức ra tay.
Hoa lạp!
Kiếm khí đâm phá trường không vang lên, kiếm quang như nước, đâm thẳng vào hai mắt Nhiếp Vân.
Một chiêu này có tên là Thương Hải Đoạt Châu, một kiếm lăng không mà đến, tựa như mặt biển bay lượn đâm thẳng tâm linh, sắc bén không thể đỡ.
– Hảo kiếm pháp!
Nhiếp Vân ngồi nguyên tại chỗ bất động, thản nhiên cười một tiếng, ngón trỏ điểm về phía trước nghênh đón.
Đinh đinh đinh đinh!
Ngón trỏ nháy mắt va chạm cùng mũi kiếm, phát ra tiếng vang giòn, nháy mắt giao kích hơn mười lần.
– Cái gì?
– Ngón tay đối kháng mũi kiếm lại không hề tổn thương? Ta…ta không nhìn lầm đi!
– Đó là ngón tay hay là móng vuốt của yêu thú? Vì sao lại cứng rắn như vậy!
Người trong đại điện đều muốn điên!
– Ngươi rất mạnh, đáng giá ta thi triển tuyệt chiêu!
Đánh liên tục mấy chiêu đều bị thiếu niên ngăn trở, ánh mắt Lạc Thanh Thọ ngưng trọng, đột nhiên thét dài:
– Thanh Diện Cuồng Phong kiếm!
Đây là tuyệt chiêu thành danh của hắn.
Hô hô hô hô!
Nháy mắt Lạc Thanh Thọ giống như biến thành Thiên Thủ Quan Âm, hiện ra vô số cánh tay, đầy trời đều là kiếm ảnh, kiếm khí như mưa như gió, căn bản không tìm được sơ hở.
– Chết đi!
Trong tiếng thét dài, Thanh Diện Cuồng Phong kiếm giống như thổi quét hào quang đâm thẳng về hướng Nhiếp Vân.
– Thanh Diện Cuồng Phong kiếm…Ân, kiếm pháp cũng không tệ lắm, nhưng mà…đối với ta vô dụng!
Nhiếp Vân khẽ cười, ngón tay vươn ra như trước, lần này lại thêm ngón giữa.