Lý Trọng Mạnh và Thời Quan Nguyên đi sang một bên, anh ta trực tiếp mở lời: “Sếp Thời, tôi nghe bạn gái tôi nói rằng nhà họ Thời các ông có một cô con gái, cũng chính là em gái ông, đã chết từ mấy năm trước rồi phải không?”
“À… Phải rồi…” Thời Quan Nguyên nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt mang vài phần bối rối.
Tôi loáng thoáng có thể thấy được, trên trán Thời Quan Nguyên còn lấm tấm mồ hôi.
“Chết như thế nào?” Lý Trọng Mạnh hỏi bâng quơ.
“Cái này à…” Trong thương trường, mặc dù khác lĩnh vực nhưng người có quyền khống chế thương trường nhiều hơn thì đương nhiên có quyền hỏi nhiều hơn.
“Hả? Không tiện nói à?” Lý Trọng Mạnh nói đến đây, thật ra tôi rất sợ anh ta nói thêm câu nữa “Không tiện nói thì thôi”. Nhưng may mà anh ta không nói vậy.
Lúc này mọi người đã đi khá xa, trong hành lang trống vắng chỉ còn lại ba người bọn tôi. Thời Mặc cũng đi ra bãi đỗ xe rồi.
Thời Quan Nguyên hẳn là đã hiểu, không nói thì không đi được, dứt khoát đành mở miệng: “Ôi! Nói ra cũng mất mặt, năm đó nước ta kế hoạch hóa ra đình, chỉ được phép sinh hai đứa, ba mẹ tôi vốn muốn con trai, kết quả lại sinh ra con gái nên đưa đi, sau mới sinh ra thằng em trai không có tiền đồ bây giờ của tôi.”
Thì ra Thời Quan Nguyên còn có một người em trai nữa. So ra, em trai ông ta quả thật không có tiền đồ, chỉ là một tên ăn hại, chuyện này tôi có nghe được.
“Sau đó thì sao.” Lý Trọng Mạnh nghe đến đó, vẻ mặt thản nhiên chứ không hứng thú lắm. Anh ta lại hỏi tiếp. Bởi vì anh ta muốn giúp tôi.
Thời Quan Nguyên biết là tôi hỏi, dứt khoát quay sang tôi và kể: “Bao nhiêu năm rồi tôi không gặp cô em gái kia, có một ngày nó đột nhiên quay về, vác theo cái bụng to đùng, thế là xong. Không hiểu sao, hình như đầu óc không được ổn cho lắm, mở miệng toàn nói những lời kỳ quái như bị điên ấy.”
“Sau đó thì sao?” Lần này là tôi hỏi. Đến đây, trái lại có thể hiểu tiếp được đoạn lúc trước mà họ nói.
Thời Quan Nguyên ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Lý Trọng Mạnh.
Lý Trọng Mạnh nhìn ông ta: “Loại thuốc mà gần đây bên tôi mới tung ra, có thể để các ông làm đại lý…”
Thời Quan Nguyên nghe xong, đôi mắt sáng rỡ, nói tiếp: “Lúc ấy ba mẹ tôi định đuổi nó đi, kết quả ai biết làm sao lại động thai, đêm đó em gái tôi sắp sinh. Ba mẹ tôi không còn cách nào khác mới đưa nó đến bệnh viện. Mà cái bụng của nó cũng thật là… lại sinh ra hai đứa con gái song sinh.”
Lúc nói đến sinh ra con gái, trên mặt Thời Quan Nguyên ngập vẻ khinh thường. Đúng là gia đình trọng nam khinh nữ.
Tôi khoác cánh tay Lý Trọng Mạnh thật chặt, cố gắng để mình ổn định tâm trạng không mắng chửi ông ta, vẫn đều đều hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì tôi cũng không biết nữa, dù sao tôi cũng chưa gặp hai đứa bé ấy.” Thời Quan Nguyên nói.
“Vậy em gái ông thì sao?” Tôi hỏi dồn.
Lúc hỏi đến đây, Thời Quan Nguyên ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt phiền chán, rõ ràng không muốn nói nữa. Nhưng từng hành động cử chỉ của ông ta đã nói rõ cho chúng tôi biết, em gái ông ta chẳng những không chết, mà ông ta còn biết tung tích nữa.
Lý Trọng Mạnh không vội, chậm rãi nhả mồi: “Thật ra quyền đại lý loại thuốc này, cả nước ít nhất…”
“Ôi! Vốn dĩ đầu óc em gái tôi không được tốt, kết quả ba mẹ đem con của nó đi vứt, nó bị kích thích nên bệnh điên càng nặng hơn, làm mẹ tôi bị thương, cào trầy cả mặt! Ba mẹ tôi đành đưa nó đến bệnh viện tâm thần!”
Thời Quan Nguyên không chịu nổi miếng mồi ngon dụ dỗ, nói toẹt toàn bộ ra.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi khiến tôi vô cùng khó chịu.
Không ngờ mẹ tôi lại trải qua những điều khủng khiếp ấy. Vậy người cha vô trách nhiệm của tôi là ai? Theo lý mà nói, mẹ tôi xinh đẹp, thông minh, lúc rời khỏi quê hương vẫn còn tốt lắm, sau lúc về thành phố Vĩnh An lại điên?
“Bệnh viện tâm thần nào?” Tôi hỏi tiếp.
Thời Quan Nguyên khoát tay: “Cái này tôi thật sự không biết. Những gì tôi biết đều đã nói hết rồi, những chuyện khác tôi không biết tí gì cả!”
“Ừ.” Lý Trọng Mạnh gật đầu: “Tôi sẽ bảo trợ lý của tôi liên lạc với ông. Nói như vậy, anh ta định trao quyền đại lý cho Thời Quan Nguyên rồi.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện!
Thời Quan Nguyên nghe xong, vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn sếp Lý.” Nói xong, ông ta cun cút rời đi.
Tôi biết, quyền đại lý loại thuốc này của Lý Trọng Mạnh chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền, anh ta cứ vậy trao quyền đại lý cho Thời Quan Nguyên, chắc sẽ thua lỗ không ít.
Tôi hơi ái ngại, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cảm ơn anh đã giúp em.”
Anh ta cúi đầu, một nụ hôn nhẹ tựa lông vũ lướt qua môi tôi, đôi mắt anh ta ánh lên nét cười: “Muốn cho anh hôn em thì cứ nói thẳng đi.”