Nguyên lai là ở trong hắc điếm, con bà nó là con gấu, không cẩn thận là toi rồi.
Đường Tiểu Đông lo lắng Lan Đình ở cách vách, duỗi tay chỉ chỉ, Đường Sương gật gật đầu, ý bảo không có việc gì.
Đường Tiểu Đông cười cười với nàng, cầm tay của Sương biểu tỷ, khuôn mặt Đường Sương ửng đỏ, cúi đầu.
Nếu là Lôi Mị, chắc chắn là trợn trừng mắt.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, ba người áp vào trên vách tường.
Một thanh chủy thủ sáng như tuyết từ ngoài cửa xuyên vào.
Uhm, người ở bên ngoài đang cạy cửa.
Sáu cận vệ canh giữ ở hai bên đại môn ngồi xếp bằng nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích, quả đúng khiến người taưởng là sáu pho tượng đá sống động như thật.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Hai hắc y nhân bịt mặc mang theo cương đao bóng loáng tiến vào, nhìn thấy tình huống trong phòng, không khỏi ngẩn ngơ.
Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, sáu cận vệ đã sớm từ trên mặt đất xông lên, đem người chế trụ, đóng cửa phòng, một chút thanh âm cũng không phát ra.
Hai cận vệ lãnh huyết đưa hắc y nhân bịt mặt bị chế trụ tiến vào trong đại sảnh, lục soát toàn thân trên dưới một lần, lấy ra không ít đồ hỗn tạp, đều là vài món đồ chơi mà người giang hồ thường mang trên người.
Riêng hai thanh đoản đao là khiến Đường Tiểu Đông chú ý.
Hắn rút đoản đao ra, ánh mắt bắn ra lãnh mang dữ dội.
Con mẹ nó, đây không phải là đoản đao mà Uy nhân thích đeo bên người sao?
Đồ chơi này không phải dùng để giết địch nhân, mà là dùng để giết mình, là chuẩn bị để tự sát.
Tinh thần võ sĩ đạo cứt chó!
Hắn sờ cằm trầm ngâm, bản thân mình gióng trống khua chiên, tự nhiên khiến Uy khấu chú ý, nửa đường mai phục muốn giết chết mình, một khi đắc thủ, quả thật là tạo thành một đả kích to lớn cho uy tín của triều đình.
– Là Uy khấu, thông tri mọi người, tận khả năng bắt sống.
Chưa cần bọn hắn xuất môn, bên ngoài đã truyền đến tiếng quát tháo cùng tiếng đánh nhau, ngẫu nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt ngang màn đêm yên tĩnh.
Bảo Định Tần gia, vốn là bởi vì thường xuyên sử dụng mê hương mà bị người giang hồ khinh thường, mắng chửi là gia tộc hạ lưu.
Trước mặt tông sư mê hương chơi mê hương, quả thực là múa rìu trước mặt Lỗ Ban.
Hai mươi tinh anh cao thủ của Trung Hoa đường mà Đường Tiểu Đông dẫn theo phần lớn là người của Bảo Định Tần gia, trong đám người hắn chọn, một là võ công cao cường, nhạy bén, hai là thủy tính, hải chiến nha, khó tránh phải lặn xuống nước liều mạng, người không biết bơi đánh thủy chiến, vậy phiền toái lớn. Những Uy khấu này dùng một chút mê hương, liền bị người của Bảo Định Tần gia phát giác, mọi người động thủ bắt người, ngoại trừ một gia hỏa võ công rất mạnh thấy tình thế không ổn, liều mạng phá vây ra, hai mươi tên Uy khấu còn lại đều là bị bắt hoặc bị giết chết.
Trần Huyền Lễ được người ta lay mới biết gặp phải Uy khấu, mồ hôi lạnh không khỏi ứa ra, ân cứu mạng này càng làm hắn thêm cảm kích và kính trọng đối với Đường Tiểu Đông.
Mười hai tù binh, có bảy tên không nói được tiếng Hán, Đường Tiểu Đông ra lệnh thủ hạ chém ngay tại chỗ, khiến năm tên còn lại sợ tới mất hồn mất vía, mặt không còn chút máu.
Sương biểu tỷ nổi danh tâm địa sắt đá, đối diện với trành cảnh máu me này đối với nàng mà nói không thành vấn đề, Lan Đình thì mềm lòng, cho nên Đường Tiểu Đông bảo nàng quay về nghỉ ngơi.
Đường Tiểu Đông khoanh tay dạo bước, dạo quanh năm gia hỏa còn lại một vòng, đứng trước mặt một gia hỏa thấp bé nói:
– Ngươi, tên gọi là gì?
– Bát dát!
Mày ngon, dám mắng người?
Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười, quát:
– Người đâu, chặt tám đầu ngón tay của tên này xuống cho lão tử. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Uy nhân dáng người thấp bé kia sợ tới mức hai chân mềm nhũn, té trên mặt đất, liều mạng hét ầm lên:
– Ta cung khai, đại nhân tha mạng a…