Hắn lấy ngọc giản ra, tiếp theo hai mắt khẽ nhắm, đem thần thức từ từ xâm nhập vào trong.
Cô gái thấy Hàn Lập đang xem xét phương thuốc trong ngọc giản, liền xuất ra một quyển sách lụa màu trắng, coi như không có ai, hai tay cầm lên để đọc.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Lập liền rút thần thức trở về, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Trong hai phương thuốc này có một cái là “Tụ Linh đan” đã từng trao đổi, đối với hắn mà nói đã không còn tác dụng. Cái còn lại thì không phải là phương thuốc cổ xưa, mà là một loại có tên “Chân Nguyên đan”, khi luyện chế ngoại trừ cần dược tài có chút lâu năm thì rất dễ dàng phối xứng, vừa đúng lúc hắn thích hợp để dùng.
Chẳng qua giá tiền của nó phỏng chừng phải gấp mấy lần giá tiền của “Tụ Linh đan”, dù sao giá trị của cổ phương cùng với đan phương bình thường tại Tu tiên giới, hôm nay hắn rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, thần sắc hắn như thường đem hai cái ngọc giản trả về chỗ cũ, rồi cầm lấy cái hộp ngọc to kia, mở nắp ra.
Kết quả pháp khí ở trong làm Hàn Lập sau khi xem xét rùng mình, bởi vì đó là một bộ gồm mười ba cây châm tinh xảo hồng quang lấp lóe.
Những cây châm này chỉ dài có nửa thước, nhưng toàn thân màu đỏ lửa, lờ mờ có huỳnh quang lưu động.
“Pháp khí phi châm?” Hàn Lập không khỏi kinh ngạc, lẩm bẩm nói.
Nếu nói Hàn Lập về mặt pháp khí coi như là có kiến thức rộng rãi, nhưng loại phi châm này hắn thật đúng là lần đầu tiên gặp được, hơn nữa còn chưa thấy người nào thi triển qua, nhất thời trở nên rất hứng thú.
Cô gái kia nghe được thanh âm tự nói của Hàn Lập, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, trên mặt hiện ra một tia không vui, nhưng sau đó thần sắc lại như thường, tiếp tục xem quyển sách lụa trong tay.
Hàn Lập lúc này đang dùng hai ngón tay kẹp lấy một cây phi châm ngưng thần chăm chú nhìn, thực không có chú ý đến vẻ mặt của cô gái. Đương nhiên nếu có chú ý thì hắn cũng không thèm để ý đến tính tình đại tiểu thư của đối phương.
Hắn giờ phút này hai mắt híp lại một nửa, thần sắc cực kỳ trịnh trọng.
Hàn Lập mặc dù không nhìn thấy qua pháp khí phi châm khác, nhưng lời đồn âm hiểm, độc ác có liên quan đến nó thì cũng có nghe thấy.
Nghe nói pháp khí phi châm lực công kích tuy thấp hơn so với pháp khí bình thường, nhưng bởi vì thể tích nhỏ, tốc độ phi hành lại mau, là lợi khí tốt nhất dùng để đánh lén, ám toán, bởi vậy có rất nhiều tu sĩ gọi chúng “Âm khí”, danh tiếng trong Tu tiên giới quả thực là không nhỏ.
Đương nhiên bởi vì thể tích nhỏ, chẳng những tài liệu luyện chế đặc thù, hơn nữa khó khăn khi luyện chế gấp mấy lần so với các loại khác nên phi châm tại Tu tiên giới cực kỳ hiếm thấy. Nếu tu sĩ có trong tay cũng đều đem nó trở thành đòn sát thủ, không dễ dàng để cho người ngoài biết.
Mà hiện tại xuất hiện trước mắt Hàn Lập một lúc gồm mười ba cái, điều này sao có thể không làm hắn giật mình?
“Xin hỏi vị cô nương, bộ phi châm này có tên là gì?” Hàn Lập trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng trên mặt lại như thường, đột nhiên hỏi cô gái.
“Hồng tuyết độn quang châm!” Cô gái nghe vậy liền bỏ quyển sách trên tay ra, lạnh nhạt nói.
“Tốt, bộ phi châm này cùng với phương thuốc “Chân Nguyên đan” kia ta đều muốn.” Hàn Lập không chút do dự nói.
“Di, ngươi thực sự muốn bộ pháp khí này?” Cô gái trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, có chút không tin hỏi.
“Như thế nào, nó có khuyết điểm gì sao, hay là căn bản không muốn bán?” Hai hàng lông mày của Hàn Lập nhướn lên, có chút bất mãn.
“Các hạ hiểu lầm rồi, bộ Hồng tuyến độn quang châm mặc dù cực kỳ trân quý, nhưng còn chưa đủ khiến chúng ta để mắt. Ta hỏi như vậy bởi vì có một chuyện quan trọng phải nói cho các hạ trước, bộ phi châm này cùng với các loại pháp khí thành bộ bình thường khác rất không giống nhau. Chúng nó không phân chia ra tử, mẫu. Nếu muốn điều động thì phải đồng loạt đem tất cả mười ba cái xuất ra, nếu không thì không có cách nào sử dụng được.” Cô gái lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Lập, giọng nói lạnh như băng.
“Đồng thời điều khiển?” Nghe xong lời này, Hàn Lập có chút giật mình hiểu ra. Trách không được bộ pháp khí hi hữu thế này lại tồn tại cho đến hôm nay, nguyên lai là có hạn chế về mặt thần thức.
“Đúng vậy, vốn Lam di cũng rất thích nó nhưng bởi vì chỉ có thể khống chế được tám đến chín cái, nên phải buông bỏ.” Cô gái không cười nói tiếp.
“Mười ba thôi sao!”
Hàn Lập cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên vươn tay ra, hướng về phía những phi châm còn lại trong hộp vẫy vẫy, nhất thời hồng quang chợt lóe, tất cả phi châm đồng thời lơ lửng, tiếp theo chúng biến thành hơn mười đạo hồng tuyến (tơ hồng) mắt thường khó thấy, bay nhanh chung quanh thân Hàn Lập, trong phút chốc huyễn hóa thành một màn lưới màu đỏ tinh tế.
Nhìn thấy màn này, cái miệng của cô gái khẽ nhếch, lần đầu tiên trên khuôn mặt lộ ra sự giật mình.
Hàn Lập sau đó vung tay lên, hồng tuyến liền bay trở về trong hộp ngọc, hiện nguyên hình phi châm.
“Ta nghĩ hiện tại ta có thể mua được pháp khí này rồi chứ?” Hàn Lập thần sắc không đổi, trầm giọng nói.
“Một khi các hạ đã có thể sử dụng, đương nhiên là được. Cùng với đan phương kia, tổng cộng là hết bốn ngàn linh thạch.” Cô gái sau khi sắc mặt khôi phục lại bình thường liền nói.
“Bốn ngàn linh thạch?” Hàn Lập nhìn cô gái, vuốt vuốt cái mũi của mình, giá tiền này thực sự cao ngoài dự kiến của hắn.
“Đan phương một ngàn rưỡi, phi châm hai ngàn rưỡi!” Cô gái không do dự báo giá.
Nói thật bốn ngàn linh thạch dưới con mắt cô gái này thật đúng là không quý, dù sao đây là hai vật đặc biệt hiếm thấy trong Tu tiên giới, nếu không phải trong giờ phút liên quân tam quốc đại bại dưới tay Ma đạo, thật đúng là không có người lấy ra bán.
Nhưng lúc này Hàn Lập đột nhiên ngồi thẳng lên, trên mặt xuất hiện vẻ trịnh trọng hỏi: “Chẳng biết quý các thu mua như thế nào đối với linh dược ngàn năm?”