Đám người Cổ Tam Chính cũng đồng ý lời của y, tức thì đi theo sau lưng Tầm Phương Điểu, tránh vị trí lỗ mội tháo nước chạy thẳng lên núi.
Người trên núi thấy tình huống này, liền biết kế hoạch tháo nước không dùng được nữa. Xem ra Triệu Linh Đồ nói không sai chút nào, như vậy ngược lại gia tăng lòng tin của bọn Đổng Toàn, tin ba đại phái sẽ không khinh suất động thủ với nhân mã Thìn lộ.
Đến đỉnh núi, ba con Bích Giáp Truy Phong Thú dẫn đường ở phía trước, tiến tới gần đến trước người bọn Đổng Toàn mới dừng lại. Lúc này mới phát hiện trên núi không chỉ bảy tám trăm người, mà là gần ngàn người, có thể nói gần nửa nhân mã quan phương Thìn lộ đều ở đây.
Mọi người Hồng Cân minh cố ý dẹp bỏ địch ý, Đổng Toàn ôm quyền hỏi:
– Phải chăng ba vị là Kiếm Ly cung Cổ Tam Chính, Ngọc Nữ tông Diệp Tâm cùng Ngự Thú môn Đàm Lạc?
Ba người ngẩn ra, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Cổ Tam Chính cau mày hỏi:
– Chúng ta tựa hồ chưa từng quen biết, vì sao ngươi nhận ra chúng ta?
– Là Triệu Linh Đồ Triệu huynh báo cho.
Ba người chợt hiểu ra, Cổ Tam Chính vuốt cằm nói:
– Thì ra là Triệu huynh, lúc trước chúng ta còn từng liên thủ kháng địch, ký ức về uy lực Trấn Sơn Chùy Triệu huynh vẫn còn như mới. Nếu Triệu huynh ở chỗ này, vì sao không ra gặp nhau?
Đổng Toàn cười khổ nói:
– Nếu mấy vị tới sớm nửa khắc, có lẽ còn có thể gặp được Triệu huynh một lần cuối.
Một lần cuối? Ba người ngẩn lần nữa ra, Cổ Tam Chính cau mày hỏi:
– Chẳng lẽ Triệu huynh đã xảy ra chuyện?
Đổng Toàn xoay người phất tay, ra hiệu cho người sau lưng tránh ra, đưa tay mời:
– Mời tới xem qua sẽ biết.
Đại đội nhân mã tách ra hai bên, để cho nhân mã ba đại phái đi qua.
Hơn năm mươi người xuyên qua giữa hơn ngàn nhân mã Hồng Cân minh, ba người Cổ Tam Chính ung dung điềm tĩnh, không sợ Hồng Cân minh đột nhiên xuất thủ chút nào, quả thật là tài cao gan lớn.
Ngược lại bọn Tô Kính Công lúc lên bờ may mắn thoát được một mạng, lúc này đang lạnh lùng nhìn quanh tìm kiếm trong đám người.
Những người từng bị Miêu Nghị thao túng động thủ với đệ tử ba đại phái lúc trước, hiện tại ai nấy sợ hết hồn hết vía, cực kỳ lo lắng không biết có giống như lời Triệu Linh Đồ đã nói, đệ tử ba đại phái sẽ tìm bọn họ tính sổ hay không. Bây giờ bọn họ có hơi hối hận đã không đi với Miêu Nghị, phải lo lắng đề phòng.
Đổng Toàn dẫn theo mọi người tới bên cạnh thi thể sư huynh đệ Triệu Linh Đồ, lúc này băng sương trên đó đã bị ánh mặt trời chiếu rọi tan đi.
Thấy thi thể Triệu Linh Đồ bị chém thành hai khúc, bọn Cổ Tam Chính im lặng, dù sao cũng là người quen cùng nhau liên thủ chống cự yêu tu, không nghĩ tới chết thảm ở chỗ này.
Thật ra thì lúc trước ba đại phái cùng bọn Triệu Linh Đồ liên thủ chống cự yêu tu, ba người Cổ Tam Chính thấy uy lực Trấn Sơn Chùy Triệu Linh Đồ cực lớn, từng mời Triệu Linh Đồ cùng nhau kết bạn xông xáo Tây Tinh hải. Chỉ vì ba người mang theo sứ mạng mà đến, có thể thêm một cường viện sẽ dễ dàng nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ phía trên giao phó hơn, cũng không nghĩ tới muốn mưu đồ bảo vật gì của Triệu Linh Đồ.
Nhưng Triệu Linh Đồ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Thấy mình ít người, ba đại phái thế lớn, lo lắng đối phương bất lợi đối với mình, cố ý muốn rời đi, bọn Cổ Tam Chính cũng không có biện pháp.
Đàm Lạc thấy chỗ sư huynh đệ Triệu Linh Đồ bị chém không chảy máu, kinh ngạc hỏi:
– Tình huống tử vong khác thường, bọn họ chết thế nào vậy?
Đổng Toàn lắc đầu thở dài nói:
– Chư vị sớm tới nửa khắc sẽ có thể thấy, đây là Miêu Nghị thi triển Huyền Âm Bảo Kính gây nên, Huyền Âm Bảo Kính này chính là pháp bảo quỷ tu…
Y kể lại một lượt chuyện Hồng Cân minh đoạt được Huyền Âm Bảo Kính, Miêu Nghị chiêu mộ sư huynh đệ Triệu Linh Đồ, cùng với chuyện mới vừa xảy ra.
Dĩ nhiên có một số việc tóm tắt, không nói mọi người tham bảo vật, cũng không thể nào nói với người ngoài mình sai trái. Chỉ nói là bọn Triệu Linh Đồ thấy Miêu Nghị sợ hãi ba đại phái đến muốn rời khỏi, tức thì bảo Miêu Nghị lưu lại bảo vật cho người của Hồng Cân minh tự vệ. Mà Miêu Nghị lại không chịu, cố ý muốn mang bảo rời đi, vì vậy phát sinh xung đột cùng bọn Triệu Linh Đồ, dùng kế giết chết bọn họ, mọi người muốn cứu cũng không kịp.
– Nghe tiếng tên Miêu Nghị kia hèn hạ xảo trá đã lâu, hôm nay biết được quả nhiên như vậy, không tha cho tiểu tặc Miêu Nghị này được!
Diệp Tâm khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Cổ Tam Chính lại cảm thấy trong lời này có chỗ rất sơ hở, liếc nhìn Đổng Toàn hỏi:
– Nếu Miêu Nghị thật sự không được lòng người như vậy, vì sao các ngươi có thể chung sống mấy năm với hắn? Nếu Miêu Nghị thật sự là người không niệm tình cũ, với tâm tính như vậy nếu muốn cố ý mang bảo vật thoát đi, các ngươi dùng sức mạnh giữ hắn lại, nếu Huyền Âm Bảo Kính trong tay hắn có thể giết bọn Triệu Linh Đồ, há chịu bỏ qua cho các ngươi? Trừ phi Huyền Âm Bảo Kính không có uy lực lớn như các ngươi nói, hay là lời các ngươi có điều giấu giếm!
Diệp Tâm nghe vậy khẽ cau mày, cảm thấy lời của Cổ Tam Chính nói có đạo lý, lạnh lùng liếc nhìn Đổng Toàn, cảm thấy mình vừa bị đùa giỡn.
– Các ngươi tới đây!
Đàm Lạc giơ tay chỉ mấy tên đệ tử đồng môn của Triệu Linh Đồ lẫn trong đám người, cũng mặc y phục cùng môn phái, rất dễ nhận ra.