Hạo Vân Thiên:
– Quản gia cũng không phải là người dễ khóc, chí ít ta từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu thấy… Ngươi pháp lực bị quản chế rồi sao?
Tô Vận nghiêng đầu quan sát một chút hắn.
– Không còn nông nổi như xưa, tâm cũng tỉnh rồi, có thể nhìn thấu mọi việc rồi.
– Có lẽ vậy!.
Hạo Vân Thiên buông tiếng thở dài
– Nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì ta có thể chịu được.
Tô Vận nhìn hắn gằn từng chữ:
– Không cần lo xảy ra chuyện gì, cũng không cần hỏi, không cần hỏi thăm. Nhớ kỹ! Quên sự tồn tại của Hạo gia, quên thân phận quá khứ của mình đi, đừng truyền thụ tử nữ công pháp tu hành, cứ như vậy yên lặng thanh thản mà sống, để Hạo gia tử tôn tiếp tục duy trì, như vậy tốt hơn hết thảy, hiểu chưa?
Hạo Vân Thiên hơi trầm mặc, đột nhiên hỏi:
– Hạo gia có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Tô Vận theo dõi hắn chậm rãi lắc đầu, im lặng.
Hạo Vân Thiên chậm rãi gật đầu.
– Ta biết không ai tốt với Hạo gia hơn ngươi, ngươi nói ta đều nhớ kĩ
– Ngươi so với trước đây đã trưởng thành rồi, đây là điều lúc trước Hạo gia không cho được ngươi. Tô Vận buông tiếng thở dài, xoay người dời bước đi, đi tới trước mặt Vân Tri Thu khẽ gật đầu, cùng Vân Tri Thu chui vào xe ngựa, mã phu đánh xe đi.
Non xanh nước biếc, Hạo Vân Thiên sừng sừng đứng ở ven hô nhìn theo. Vẻ mặt phiền muộn Hai đứa bé có ăn cό chơi. Vui vẻ không tả được. Lư Tú lẳng lặng đi tới ven hồ, ôm cánh tay chồng
– Quan nhân, là người nhà của ngài hả??
Hạo Vân Thiên quay đầu đưa mắt nhìn nàng, chợt mỉm cười, kéo eo của nàng trở về.
– Đêm nay làm món gì ngon?
Bên trong xe ngựa lay động, Tô Vận qua cửa sổ xe xuyên thấu nhìn tiểu trang viện xa dần, mắt khẽ nhòe lệ.
Vân Trị Thu ngồi cạnh nói:
– Ngươi yên tâm, có người âm thầm bảo hộ, bọn họ ở chỗ này tuyệt đối an toàn.
Tô Vận khẽ thở dài:
– Vì để ta giúp hắn làm việc, hắn thật đúng là nhọc lòng. Hiện giờ, nàng đã hiểu mục đích của Miêu Nghị.
Vân Tri Thu đương nhiên biết nàng nói Hắn là ai, than thở:
– Hắn nói hắn đã đồng ý Hạo Vương gia, để cho ngươi sống sót, ta không cho là hắn làm như vậy có gì sai. Ngươi nên hiểu ra. Hạo Vương gia trên trời có linh thiêng hi vọng thấy nhất, chính là ngươi sống sót, không nên cô phụ khổ tâm của Hạo Vương gia.
Tô Vận là chã rơi lệ. Một mảnh sa mạc hoang vu, trận trận cuồng phong.
Đỗ Kiều đứng ở trên cồn cát nhìn chung quanh, dừng lại ở một hướng, một nhân ảnh đi tới, rơi vào trước mặt hắn chính là Yêu Tăng Nam Ba.
Đỗ Kiều cung kính cúi đầu xuống, Nam Ba tự tay ấn trên đầu hắn, kiểm tra qua, xác nhận không có vấn đề xong bèn hỏi:
– Điều tra thể nào rồi?
Đỗ Kiều ngẩng đầu lên nói
– Thuộc hạ thật sự là không tìm thấy luyện bảo địa ở đâu. Đây chính là nguyên nhân Nạm Bạ muốn gặp mặt hắn, Đô Kiều vân nói không tìm thấy, hắn hoài nghi có phải đang tìm cớ hay không, xác nhận thứ ở trong đầu Đô Kiêu không thành vấn đề xong, mới yên lòng, hỏi:
– Lẽ nào Thượng Quan Thanh cũng không biết?