Miêu Nghị nói với hắn.
– Nhạc phụ đại nhân bên kia, ngươi đi cũng không có nghĩa lý gì, chi bằng ở bên cạnh ta làm việc cho ta! nhân tiện cũng có thể chăm sóc tiểu thư nhà ngươi.
Trần Hoài Cửu hạ thấp người nói:
– Vâng, lão gia cũng để ta ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư, nghe cô gia… Nghe Vương gia phân phó.
Miêu Nghị lại hỏi Bàng Tiếu Tiếu,
– Phụ thân ngươi có để nàng nghe theo ta hay không?
Bàng Quán có căn dặn Bàng Tiếu Tiếu, nhưng Bàng Tiêu Tiêu ngoài miệng không thừa nhận.
– Không biết.
– Vậy hay là để Vương phi tới hỏi ngươi đi, Vương phi cũng sắp trở về rồi.
Miêu Nghị trêu chọc
– A
Bàng Tiếu Tiếu thét kinh hãi, có chút khẩn trương, nhịn không được hỏi một câu.
– Vương phi… Vương phi lúc nào sẽ trở về.
Miêu Nghị mỉm cười nhưng không quay đầu, cũng không đáp lại. Vì vậy Bàng Tiêu Tiêu bắt đầu lo lắng phải đối mặt với Vân Tri Thu như thế nào.
Lúc này Vân Tri Thu lại đang ngồi ở trong Xe ngựa. Trong xe còn có một người khác, không ai khác, chính là Tô Vận.
Tô Vận cũng không biết mình đi tới nơi nào. Xe ngựa dọc theo sơn đạo tiến vào một điền viên phong cảnh an bình, cuối cùng dừng ở bên ngoài một tiểu trang viện, người chăn ngựa nói với Vân Tri Thu bên trong xe:
– Người ở bên hồ câu cá. Vân Tri Thu tự tay đẩy rèm cửa sổ ra, nhìn người đang bình yên câu cá ven hô nói:
– Người câu cá chính là hắn, nhiều năm trước đây hắn nhìn trúng một cô gái, cưới làm thê tử, sinh một nhi tử một nữ nhi.
Người câu cá chính là Hạo Vân Thiên, nghe được tiếng chó sủa phía sau, quay đầu liếc nhìn, liền sửng sờ, bởi vì vừa lúc nhìn thấy Tô Vận xuống khỏi xe ngựa ngẩng đầu nhìn lên, hai người bốn mắt đụng nhau.
Cần câu trên tay Hạo Vân Thiên rơi xuống hắn chậm rãi đứng lên, chợt chạy như bay đến, trước mặt Tô Vận, mừng rỡ như điên mà chắp tay nói:
– Vân Thiên bái kiến quản gia, quản gia tới đón ta sao?
Tô Vận nhìn từ trên xuống dưới, hắn đang mặc bộ quần áo vải giản dị, đôi mắt đẫm lệ chậm rãi lắc đầu, ông trời có mắt, Vương gia huyết mạch chưa ngừng!
Đúng lúc này, trong viện chạy ra hai đứa bé, bé trai chạy theo bé gái tay cầm con diều hét lên:
– Tỷ tỷ cho ta chơi với tỷ tỷ cho ta chơi…
Nhìn thấy người xa lạ, bé gái khẽ ngây người, con diều bị đệ đệ cướp lây bé gái hướng trong viện hô lớn:
– Phụ mẫu, khách tới nhà.
Rất nhanh, từ trong viện một thiếu phụ mỹ lệ đoan trang đi ra, cũng ăn mặc mộc mạc, nhìn thấy Vân Trị Thu Và Tô Vận dung mạo và khí chất khiến người khác ngỡ ngàng, nhất thời cảm thấy bất an, tự ti mặc cảm chậm rãi bước đến bên người Hạo Vân Thiên, khe khẽ hỏi:
– Quan nhân, là thân thích trong nhà sao?
Nàng ngẫu nhiên nghe nam nhân mình nói qua, hắn vốn là đệ tử của nhà giàu. Vừa nhìn lai khách dung mạo và ăn mặc quả là dáng vẻ của nhà giàu mới có. Hai đứa bé cũng bị thu hút qua đây, chúng không sợ người lạ, đền gần, tên nhóc hít nước mũi oang oang nói:
– Thật là đẹp, như tiên nữ vậy. Bé gái khinh bỉ một tiếng.
– Ngươi từng thấy tiên nữ sao
– Không được vô lễ! Hạo Vân Thiên quát một tiếng, định đuôi hai đứa trẻ không hiểu chuyện ra chỗ khác chơi. Tô Vận lại tự tay ngăn lại, chậm rãi đứng ở trước mặt cậu bé, cũng không ngại bẩn, lây ống tay áo của mình giúp tên nhóc lau sạch nước mũi. Vuốt ve khuôn mặt bé trai nước mắt khẽ rơi nói:
– Thật đáng yêu!
Lại đưa tay lôi tỷ tỷ qua vuốt ve, ngẩng đầu hỏi Hạo Vân Thiên.
– Đây là nhi nữ của ngươi?