Vào lúc này, Tôn Tại Ngôn đã biết mình đã thua rồi.
“Vậy nên, anh là cố ý giả vờ bị tôi chọc giận, bị tôi bắt sao?”
Giang Nghĩa cười lạnh nói: “Nếu không anh làm sao lại hiện thân chứ?”
Lợi hại.
Có cái đầu thông minh như vậy, còn có sự gan dạ như thế, Giang Nghĩa xét từ phương diện nào thì cũng giỏi hơn Tôn Tại Ngôn.
Người đàn ông này, thật sự chính là quái vật!
Nhịp tim của Tôn Tại Ngôn đập nhanh, từ bé tới lớn anh ta chưa từng thua ở phương diện mưu kế, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác “thất bại”, các loại cảm giác kinh ngạc, tức giận, bất lực, đau khổ phun trào ở trong lòng.
Anh ta ho kịch liệt, lấy ra lộ thuốc nuốt hai viên thuốc, áp chế bệnh tình.
Tôn Vĩnh Trinh cười ha hả: “Nói nhiều như vậy có tác dụng rắm gì? Tôi chỉ biết, bây giờ Giang Nghĩa bị nhốt ở trong lồng, thủ hạ của cậu ta cũng chỉ có hai người tới! Làm sao cứu người? Làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của tôi?”
Ông ta chĩa họng súng vào Giang Nghĩa: “Cậu rất thông minh đúng chứ? Xin lỗi, cậu chỉ là tự cho mình là thông minh thôi!”
Bụp!
Tiếng súng vang lên.
Nhưng trước khi ông ta nổ súng thì cơ thể của Giang Nghĩa đã tránh né như gió, viên đạn bắn hụt.
Trong khoảng cách chưa đến 1m ngắn ngủi, vậy mà có thể nhanh chóng tránh được viên đạn, tốc độ cơ thể của Giang Nghĩa thật sự nhanh tới mức khiến người khác khó có thể tưởng tượng.
Tôn Vĩnh Trinh bị dọa giật mình, liên tiếp bắn mấy phát.
Bụp bụp bụp!!!
Vô dụng.
Đôi mắt đó của Giang Nghĩa nhìn chằm chằm vào từng động tác nhỏ của đối phương, trước khi Tôn Vĩnh Trinh bắn thì đã tránh từ trước.
Mỗi một phát súng đều hụt.
Tây Môn Tuấn ở bên cạnh lập tức rút ra khẩu súng thứ hai, cùng với Tôn Vĩnh Trinh cùng bắn trước sau cái lồng sắt.
Kết quả Giang Nghĩa vẫn rất thuận lợi tránh được, ngược lại hai người bọn họ suýt nữa tự làm tổn thương mình.
Trên trán Tôn Vĩnh Trinh toát mồ hôi lạnh.
Đây là đang đùa à?
Người đã bị nhốt trong lồng, còn giết không chết? Sao lại có một loại cảm giác Ngọc Hoàng Đại Đế bắt được Tôn Ngộ Không, nhưng giết thế nào cũng không giết chết được?