Một góc phòng bao, quán bar vốn mở nhạc nhẹ cuối cùng cũng náo nhiệt hẳn lên, DJ trong quán mở những bài nhạc với tiết tấu nhanh để kéo màn đêm xuống.
“Đây chính là chủ ý mà em đưa ra cho Hương Vũ sao?”
Tiếng nói trầm thấp vang vọng trong quán bar đã hơi đông khách.
Khương Ngọc ngồi ở một góc trên sofa, tay cầm một ly rượu vang, những viên đá lấp lánh khiến đầu ngón tay thon dài ánh lên những sắc màu kiều diễm.
Nhìn về phía An Tranh và Hương Vũ ngồi gần đó, tâm trạng Khương Ngọc có đôi chút buồn bã, giọng điệu hơi tệ:
“Không tồi đâu.”
Trên bàn thuỷ tinh là một ly cocktail màu đỏ được bày trên chiếc bàn dài, rõ ràng là thứ dành cho con gái uống.
An Tranh đặt chiếc ly xuống, ngồi sát lại bên cạnh Hương Vũ, nhìn từ trên xuống dưới.
Hương Vũ bị nhìn đến nỗi cả người thiếu tự nhiên, bèn nhíu mày.
An Tranh bất thình lình hỏi:
“Cậu và Bối Lạc xảy ra chuyện rồi à?”
Sắc mặt Hương Vũ hơi sững lại, rồi lập tức đẩy An Tranh ra, giọng điệu bực bội:
“Không liên quan đến cậu.”
An Tranh bật cười.
Hương Vũ cũng đã uống không ít nhưng vẫn còn một chút kiềm chế, An Tranh ngồi bên cạnh dù có mạnh mẽ tới đâu cũng khó mà ngăn cản.
Khương Ngọc vốn tâm tình cũng không hề dễ chịu nên không muốn quản ai, bởi dù có quản được người này lại quản không nổi người kia, thà mặc sức không quản nữa, cũng thuận thế ngã người trên sofa, nhâm nhi ly rượu vang trên tay.
An Tranh và Khương Ngọc thỉnh thoảng lại lên tiếng nói chuyện về công việc, Hương Vũ đối diện lại chỉ mải mê uống, không thèm để tâm tới.
Ngay lúc này, một nữ nhân dáng người yểu điệu vừa từ sàn nhảy trở về, rất cao hứng ngồi xuống bên cạnh Hương Vũ, tiện tay cầm một ly cocktail lên uống cạn, mái tóc ánh đỏ rượu vang cực kỳ bắt mắt, cô gái tựa lên vai Hương Vũ, giọng trêu đùa:
“Hương Vũ, ngày đó em chia tay chị, người ta đã khổ sở một thời gian dài đấy.”
Tối nay Hương Vũ đã uống không ít, cả người đã đạt tới một độ quyến rũ trước nay chưa từng thấy, toàn thân dựa sát một bên nữ nhân kia, một tay chống lên má, một tay vòng qua eo cô gái, cười chọc ghẹo:
“Không phải bây giờ em đang ở đây bên cạnh chị sao? Lưu Anh.”
Nữ nhân tên Lưu Anh cười kiều mị, tiện tay với lấy một ly cocktail, giơ ly ra trước mặt Hương Vũ:
“Thời còn học đại học chị đã rất thích em. Tới giờ vẫn còn thích. Hương Vũ, chị đợi em rất lâu đấy.”
Hương Vũ chép miệng, cố tình tỏ ra tiếc nuối:
“Làm phí hoài tuổi thanh xuân của chị bao năm nay, đúng là Vũ có lỗi.”
Dứt lời liền ghé sát tới, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lưu Anh, cười nhạt:
“Tối nay em đền bù cho chị, được không?”
Sắc mặt Lưu Anh có phần hưng phấn sau khi nghe câu nói đó, nhưng vẫn cự nự nói:
“Nếu chỉ đền bù một đêm thì…”
An Tranh đã có chút say, ánh mắt mơ màng, cười khẽ trêu chọc:
“Lưu Anh tiểu thư vẫn là để ý một chút, Hương Vũ bên cạnh vẫn có một mỹ nhân như hoa như ngọc đấy.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt An Tranh hướng về phía Hương Vũ, thấy Hương Vũ không thèm để tâm, vẫn nhìn Lưu Anh mãi, tâm tình có chút quái dị, sau đó lại không nói nữa, tay bưng ly rượu cười đùa:
“Tôi vẫn là nên yên lặng, đúng không?”
Hương Vũ cười lạnh, không nói tiếng nào.
Khương Ngọc ngồi bên cạnh cũng không quan tâm đến ai, tự uống rượu.
An Tranh lại uống rượu, mắt không rời khỏi Hương Vũ, nhẹ giọng:
“Lúc nãy quản lý quán bar có nói cho tôi biết, Bối Lạc đang ở đây. Hoá ra đó là lý do cậu đồng ý theo tôi đến đây à?”
Hương Vũ ánh mắt mơ màng, đặt ly rượu xuống:
“Tôi chỉ muốn đến giải khuây.”
An Tranh cũng gật đầu và cười:
“Được! Là đến để giải sầu.”
______
Quán bar X
Ánh đèn khắp thành phố đã xua tan cái tĩnh mịch của đêm đen.
Hạ Nhi vừa đến quán bar, nhìn những ánh đèn chăng mắc lấp lánh như trăng sao, phải tìm mãi mới thấy Bối Lạc và Lương Hạ.
Vừa đến đã trông thấy Lương Hạ đang ngồi uống rượu, cô bước nhanh đến giật lấy chiếc ly trong tay Lương Hạ, vừa nhìn thấy trong ly trống rỗng, cô tức giận phát vào người Lương Hạ một cái:
“Cậu hay nhỉ? Bây giờ còn có thể biến thành ma men kia đấy.”
Lương Hạ vừa nhìn thấy Hạ Nhi, ngay lập tức đứng lên rồi ôm chặt lấy, lúc nãy trong điện thoại rõ ràng là khóc đến không nín được, nhưng bây giờ lại cười tới nỗi hai mắt sắp híp chặt tới nơi, vui sướng hệt như cuối cùng cũng tìm được một bảo vật:
“Cậu tới rồi.”
Bối Lạc ngồi bên cạnh, tay chống cằm, ngón tay gõ gõ lên mặt, nét mặt bó tay:
“Hoá ra là cậu tới đón, Tử Tương muốn đưa cậu ta về cậu ta cũng không chịu đi.”
Hạ Nhi nghe xong liền đau đầu, giơ tay day day huyệt thái dương căng phồng, hỏi:
“Tử Tương?”
Bối Lạc nhấp một ngụm rượu, trả lời:
“Bạn tôi, nhưng cậu ấy có việc rời đi trước rồi.”
Lương Hạ say xỉn chen ngang, huyên thuyên không ngớt:
“Hạ Nhi, cậu tới uống một ly đi.”
Hạ Nhi nghe thấy, lại bị lôi kéo, không thể làm gì đành bước đến ngồi xuống.
“Hạ Nhi, cậu đến rồi, tớ có thể yên tâm nha.”
Nói xong, Lương Hạ ôm chặt lấy người Hạ Nhi, dựa đầu vào người cô.
“Cậu thành ma men thật đấy à? Tớ đến đưa cậu về chứ không phải đến để thành ma men chung với cậu.”
Lương Hạ cười ngốc, giơ tay đẩy cô một cái:
“Cậu nói ai là ma men chứ.”
Hạ Nhi lảo đà lảo đảo, nhíu mày nhìn Lương Hạ.
Bình thường sức lực yếu ớt, say vào lại dùng sức lớn như vậy, còn không thừa nhận là mình say.
Hạ Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.
Bối Lạc nhìn cô cười quái đản:
“Cậu ấy muốn say cứ để cậu ấy say.”
Trong quán bar lúc này lại càng ồn ã.
Uống rượu là cách để giải tỏa tâm trạng, Lương Hạ cứ từ cười nói, cảm thán rồi tới khóc lóc và hồi tưởng quá khứ, mỗi thứ đều làm hơn mười lần.
Hạ Nhi muốn giữ tỉnh táo để đưa Lương Hạ về, vì thế dù Lương Hạ ép buộc vẫn nhất quyết không đụng một giọt rượu.
Ngay lúc này, một thanh âm bên cạnh vang lên khiến Hạ Nhi chú ý.
“Hương Vũ, em uống với chị một ly đi mà.”
Bối Lạc cũng nghe thấy, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Ở bàn bên cạnh cách một khoảng không xa, một nữ nhân say rượu ngồi bên cạnh một nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ lại lạnh lùng, hình như đang mời rượu.
Là Hương Vũ.
Bối Lạc vừa nhìn thấy liền thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
“Ồ, trùng hợp thật.”
Hạ Nhi thấy cảnh đó, cô nhíu mày:
“Cậu để nữ nhân của mình đi trêu hoa ghẹo nguyệt mà không quản tới sao?”