Thượng Quan Thanh nhận lấy khoát tay một cái, một đống tên người, cũng không nhìn kỹ, thay đổi khuôn mặt tươi cười nói:
– Việc tiện tay không có gì phiền phức, ý của vương gia ta sẽ chuyển đến bệ hạ. Đúng rồi, Vương gia, bệ hạ đã nhậm mệnh Nguyên Tôn điện hạ tiếp nhận chức Vụ U Minh Tổng đốc, mong rằng Vương gia mau chóng hoàn thành việc bàn giao.
Miêu Nghị sửng sốt, không ngờ lại là Thanh Nguyên Tôn? Chuyện này trước đó hắn thực sự không ngờ, người nào cũng có lúc tư duy sai lầm, chỉ có thể dùng bóng tối dưới ánh đèn để hình dung, lúc nào cũng nhìn bốn phía nhưng lại không dễ dàng chú ý tới dưới chân, trước kia khi Dương Khánh với hắn thương thảo còn đang suy nghĩ ai sẽ tiếp nhận chức vụ này, ngay cả Dương Khánh cũng không ngờ là Thanh Nguyên Tôn.
Thượng Quan Thanh lại gần Miêu Nghị, bộ dạng tiết lộ bí mật nhỏ lấy lòng, ghé tai nói:
– Vương gia, điện hạ dù sao cũng là nhi tử của bệ hạ bệ hạ rất quan tâm chuyện này, điện hạ việc làm không xong, bệ hạ e là cũng không có tâm tư làm những chuyện khác!
Miêu Nghị chân mày khẽ nhíu một cái, hiểu hắn có ý gì, đây là đang muốn áp chế hắn, nếu không thể làm cho Thanh Nguyên Tôn thuận lợi tiếp nhận U Minh Tổng đốc phủ, hắn cũng đừng mong thuận lợi thi hành danh sách nam quân nhậm mệnh, mà hắn lần này nhậm mệnh vốn có rất nhiều khuyết điểm, nếu không phải lúc này được thế lực khác tại triều đình cùng ủng hộ, căn bản không thoát được, Thanh Chủ có thừa cách làm hắn khó chịu.
Thượng Quan Thanh cũng không ở lại chỗ này lâu, từ chối tham gia tiệc chiêu đãi, nhưng vương phủ mới của Hạo Đức Phương hắn lần đầu đến, chủ động yêu cầu đi khắp nơi xem sao. Miều Nghị đương nhiên phải đi cùng.
Trong ngoài Vương phủ, hai người vừa nói vừa cười đi hết một lượt, cuối cùng dừng ở một đỉnh núi, Miêu Nghị chắp tay nhìn theo đám người Thượng Quan Thanh bay vút lên trời.
Miêu Nghị lại trở lại cửa Vương phủ, phát hiện cửa có mấy người đang bận. Từ Đường Nhiên đang khoa tay múa chân, không biết đang làm gì.
… Hơi chút chú ý mới phát hiện ra tấm biển đã thay đổi, bôn chữ lớn “Hạo thiên vương Phủ” đã đổi thành bốn chữ “Ngưu thiên vương Phủ khí thế khoáng đạt, vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy Miêu Nghị. Từ Đường Nhiên mắt sáng lên, nhanh chóng quỳ một chân trên đất.
– Tỵ chức tham kiến thiên vương!
Những người làm cửa khác cũng làm theo, lớn tiếng chào hỏi
– Tham kiến thiên vương! Miêu Nghị giơ tay lên một cái, ý bảo không cần đa lễ, lại ngẩng đầu nhìn tấm biển mới đổi trên cửa, không khỏi nhìn về phía Từ Đường Nhiên, phát hiện tên này nhanh thật. Vừa mới hạ chi thăng nhãi này lập tức liền đem Vương phủ chiêu bài đổi xong rồi.
Từ Đường Nhiên khuôn mặt phấn chẩn đỏ bừng, đấy gọi là vui ra mặt, cứ như chính hắn làm thiên Vương.
– Không sai! Miêu Nghị khen một tiếng, đi nhanh về phía trong Vương phủ.
Từ Đường Nhiên lập tức vui vẻ đi theo sau, nịnh mọt nói:
– Vương gia, nơi đây dù sao cũng là phủ đệ xưa, người xem có cái gì… cần phải sửa, ty chức lập tức triệu tập người giỏi tay nghề hoàn mỹ nhất thiên hạ mau sớm tu sửa.
Miêu Nghị:
– Việc này đợi phu nhân trở về, xem của phu nhân thế nào, về sau ngươi thương lượng với phu nhận. Hắn hiện giờ nào có tâm tư làm chuyện này, huống hồ hắn cảm thấy Vương phủ đã quá khí phái rồi, đủ xa hoa rồi, để Từ Đường Nhiên làm lại chưa chắc sánh được so với Hạo gia tích lũy nhiêu năm làm ra. Có điều nỗi khổ tâm của Từ Đường Nhiên hắn có thể hiểu được, không muốn trực tiếp cự tuyệt mà thôi.
– Được được được, ty chức nhất định nghe theo ý của Vương phi nương nương không để xảy ra sai sót gì. Từ Đường Nhiên mặt mày hớn hở gật đầu, hắn chỉ sợ không có việc làm, đẩy hắn qua một bên, chỉ cần việc này giao cho hắn làm là được.
Vương phi nương nương? Miêu Nghị khẽ ngây người, ban đầu còn có chút không phản ứng kịp, thoáng qua chợt tỉnh ngộ, thằng nhãi này nhắc tới Vương phi nương nương không phải là Vân Tri Thu sao, hắn thành nam quân chưởng lệnh thiên vương, chánh thất phu nhân đương nhiên trở thành Vương phi, Vương phi cấp bậc này đã có thể được gọi là “Nương nương“.