Nhiều khi, thực lực là con đường tốt nhất để đạt được sự tôn trọng.
– Bên ngoài không phải là chỗ nói chuyện. Đại tổng quản, mời vào bên trong!
Miêu Nghị tự ý dẫn đường, ánh mắt liếc nhìn tùy tùng sau lưng Thượng Quan Thanh, nhất là người có mái tóc hơi bạc trắng khôi ngô hán tử, Miêu Nghị từng gặp ở Thiên Cung, chỉ biết người này là một trong những tam đại thần bí tâm phúc bên cạnh Thượng Quan Thanh, tên là Hướng Trung, cụ thể đang làm gì thì không rõ lắm.
Nhưng có thể xác nhận, khi Thượng Quan Thanh đi ra ngoài, người này thường đi theo, chắc là phụ trách phòng hộ vũ lực, thực lực khẳng định không thể khinh thường.
Khôi ngô hán tử cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Miêu Nghị, Miêu Nghị chạm ánh mắt của hăm một cái liên dời đi.
Tiến vào vương phủ không lục soát đám người Thượng Quan Thanh nữa, Miêu Nghị không đến mức phải làm việc không nhân phẩm như vậy trước mặt Thượng Quan Thanh.
Hơn mười tùy tùng sau lưng Thượng Quan Thanh cũng cùng vào, có điều ánh mắt của những người này chưa từng ngơi nghỉ, vẫn cao độ cảnh giác bốn phía, bên cạnh dù cho có người bước đến hơi nhanh hoặc hơi chậm, ánh mắt lập tức như chim ưng lướt tới.
Trong vương phủ cũng vậy cao thủ nhiều như mây, ngoài sáng trong tối nhìn chăm chăm động tĩnh của đám người.
Một nhóm tiến vào chính sảnh, chỉ có bốn vị đi vào cùng Thượng Quan Thanh, còn lại chủ động ở bên ngoài tản ra canh phòng.
Khách và chủ ngồi xuống dùng trà, sau khi tán gẫu vài câu. Thượng Quan Thanh đứng lên, nâng lên một miếng ngọc điệp, sắc mặt nghiêm lại:
– Đại đô đốc nghe chỉ!
Miêu Nghị nhạnh đi tới quỳ xuống, vẻ mặt trang trọng, mặt cúi xuống chắp tay, bộ dạng lắng nghe.
Thượng Quan Thanh:
– Bệ hạ có chỉ Mão Lộ Nguyên soái Bàng Quán phạm thượng tác loạn… lên kế hoạch tàn hại trung lương, bức tử nam quân chưởng lệnh thiên Vương Hạo Đức Phương. U Minh Tổng đốc Ngưu Hữu Đức nghe theo ý chỉ của trẫm dẫn Đại Quân U Minh thân chinh, bình định phản loạn có công, nay trọng thưởng! Lập tức miễn chức vụ U Minh Tổng đốc, đặc biệt thăng chức làm nam quân chưởng lệnh thiên vương, thay thế Hạo Đức Phương.
Dài dòng văn tự một hồi, nói trắng ra là hai chuyện miễn chức U Minh Tổng đốc để Miêu Nghị làm nam quân chưởng lệnh thiên vương, những thứ khác đều là văn hoa thêm vậy thôi.
Miêu Nghị kỳ thực cũng không muốn từ bỏ địa bàn U Minh, nhưng không còn cách nào khác, địa bàn U Minh là một phần của Thiên Tần Cung, không bị các thế lực khác tiết chế, đây là cách cục năm đó hắn tạo nên, hắn cho dù muốn chiếm cũng không tìm thấy cớ thích hợp. Nhưng miễn chức là miễn chức, hắn có thực tế có từ bỏ hay không lại là một chuyện khác.
Ý chỉ đọc xong, Miêu Nghị cung kính nói:
– Thần tuân chi! Tạ ơn bệ hạ thiên ân!
Thượng Quan Thanh đem thiên chỉ giao cho hắn, lại ý bảo Hướng Trung dâng một bộ chiến giáp thiên Vương thiên đình ban thưởng cho Miêu Nghị, ha ha cười nói:
– Chúc mừng Vương gia!
Chiến giáp nhận trên tay, Miêu Nghị lại chuyển cho Dương Triệu Thanh, cười nói với Thượng Quan Thanh:
– Làm phiền Đại tổng quản tự mình đi một chuyến, một chút tấm ý nho nhỏ, mong rằng Đại tổng quản không chê. Hắn lấy vòng tay trữ vật từ tay Dương Triệu Thanh dâng lên.
Thượng Quan Thanh cũng không khách khí nhận, đổi cách xưng hô:
– Vương gia, mong rằng sớm trấn an lòng người nam quân trên dưới, không nên cô phụ bệ hạ ân trọng!
Miêu Nghị nghiêm túc nói:
– Thỉnh cầu Đại tổng quản chuyển cáo bệ hạ, thần nhất định dốc tâm tận tụy!
Thượng Quan Thanh cười nói:
– Lời này vân nên là Vương gia nói trước mặt bệ hạ, vinh hạnh đặc biệt này lẽ nào Vương gia không vào cung tạ ân sao?
Miêu Nghị liên tục gật đầu:
– Dạ dạ dạ, Đại tổng quản nói rất đúng, đúng là nên tạ ân trước mặt bệ hạ. Nhưng nam quân gần đây có chút loạn. Trong chốc lát cũng khó mà bứt ra được, việc làm chưa xong thực sự không còn mặt mũi nào đi gặp bệ hạ, đợi xử lý xong việc nam quân việc, đương nhiên ta sẽ khấu kiến bệ ha!