Dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, Chiến Bắc Thiên nắm tay Mộ Nhất Phàm đi tới trước mặt mục sư.
Mục sư mỉm cười nhìn họ, chuẩn bị đọc lời cầu nguyện cho hai người.
Mộ Nhất Phàm đứng trước mặt mục sư, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt lại, đột nhiên, hai bên tai ong lên, chẳng nghe được gì nữa cả, đừng nói là những tiếng vỗ tay hay âm nhạc trong lễ đường, ngay cả mục sư đứng trước mặt nói gì, anh cũng không nghe thấy, nhất thời cuống lên.
Anh lo lắng quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, muốn hé miệng ra, nhưng đột nhiên choáng váng, mọi người trước mắt trở nên mơ mơ màng màng.
Mộ Nhất Phàm nhận thấy cơ thể mình càng ngày càng không ổn, thế nhưng, anh còn chưa kịp nói ra, trước mắt đã tối sầm lại, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Chiến Bắc Thiên đang nghe mục sư tuyên triệu, nghe thấy tiếng hô kinh hãi từ phía sau, quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Nhất An nhanh tay đỡ lấy Mộ Nhất Phàm sắp ngất xuống đất.
Hắn biến sắc, lo lắng ôm lấy Mộ Nhất Phàm: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Nhất An lo lắng: “Em cũng không biết, mới ban nãy anh Phàm vẫn còn bình thường mà, đột nhiên lại ngã về phía em.”
Mấy người Chiến Quốc Hùng, Mộ Khiếu Hổ và Mộ Duyệt Thành cuống quít đứng dậy: “Nhất Phàm bị sao vậy?”
“Ba ba.” Mộ Kình Thiên lo lắng gọi.
Thẩm Khâm Dương vội chạy tới: “Bắc Thiên, ông mau để Nhất Phàm nằm xuống, để tôi xem cho cậu ấy.”
Chiến Bắc Thiên nhanh chóng đặt Mộ Nhất Phàm nằm xuống chiếc ghế dài dành cho khách.
Những người bạn bè khác cũng lo lắng vây quanh.
Trịnh Quốc Tông vội bảo bọn người ra ngoài đứng chờ, vì Mộ Nhất Phàm cần hít thở không khí, mọi người không thể làm gì hơn là ra bên ngoài nhà thờ đứng đợi.
Chiến Bắc Thiên thấy Thẩm Khâm Dương chau mày, vội hỏi: “Khâm Dương, rốt cuộc Mộc Mộc bị sao vậy?”
Thẩm Khâm Dương lắc đầu: “Mạch của cậu ấy vẫn bình thường, tạm thời tôi không đoán được ra, cần phải đưa về viện nghiên cứu kiểm tra mới được.”
Trịnh Quốc Tông vẫn chưa đi vội nói: “Để tôi xem cho cậu ấy.”
Sắc mặt Chiến Bắc Thiên trầm xuống: “Không phải là thuốc xảy ra vấn đề gì chứ?”
Thẩm Khâm Dương lập tức phủ định: “Không thể nào, nếu có vấn đề thì đã có từ trước rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ mới xảy ra vấn đề.”
Trịnh Quốc Tông lắc đầu: “Tôi cũng thấy không có vấn đề gì cả, vẫn là đưa về viện nghiên cứu kiểm tra đi.”
Dứt lời, ông và Thẩm Khâm Dương đều được Chiến Bắc Thiên dịch chuyển trong chớp mắt để đưa tới cửa phòng khám trong viện nghiên cứu.
Chiến Bắc Thiên nhanh chóng đặt Mộ Nhất Phàm lên chiếc giường trước các máy móc kiểm tra, nắm chặt tay Mộ Nhất Phàm, khàn giọng gọi: “Mộc Mộc, em nghe thấy tiếng anh nói không?”
Mộ Nhất Phàm không trả lời, như một pho tượng gỗ, nhắm mắt nằm lặng yên trên giường, điều này khiến Chiến Bắc Thiên nhìn mà lo lắng.
Thẩm Khâm Dương nhìn Chiến Bắc Thiên tràn đầy lo lắng, lập tức bật dụng cụ máy móc, trong lòng lại nặng trình trịch.
Anh rất chắc chắn rằng thuốc của mình không có vấn đề, nếu có vấn đề thì Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt đã xảy ra chuyện từ trước rồi.
Chiến Bắc Thiên chợt nghĩ tới trước khi bước vào lễ đường, Mộ Nhất Phàm sờ tay xuống đùi mình, sau đó hắn cũng chợt nhớ ra một chuyện.
Đôi mắt đỏ au của hắn chợt trợn lên, lập tức ngẩng đầu nói: “Bắp đùi.”
“Sao cơ?” Thẩm Khâm Dương và Trịnh Quốc Tông ngẩn ra.
Chiến Bắc Thiên vội nói: “Mộc Mộc bị ung thư xương, đùi phải từng bị sưng to lên, sau đó đùi bị không gian phong bạo cắt đi một mảng, đến khi khôi phục lại, thì đùi trở nên bình thường, hơn nữa, lâu như vậy, tôi đã quên mất chuyện em ấy bị ung thư xương, trước khi trị liệu cũng không ngờ, sau khi Mộ Nhất Phàm quay trở về nhân loại, tế bào ung thư xương vẫn tồn tại trong cơ thể.”
Trời ơi!
Sao hắn lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ?
Trịnh Quốc Tông cũng nhớ ra chuyện này: “Phải, phải rồi, Mộc Mộc bị ung thư xương.”
Sau khi Mộ Nhất Phàm biến thành tang thi, hai năm qua vẫn không xảy ra chuyện gì, cho nên, ông cũng quên mất chuyện này.
Thẩm Khâm Dương cũng nhớ ra Mộ Duyệt Tri từng đưa Mộ Nhất Phàm tới cho mình khám ung thư xương, tự trách mình nói: “Sao.. sao tôi lại quên mất chuyện này chứ.”
Lúc đó, anh một lòng một dạ nghĩ xem làm thế nào để đưa tang thi quay trở lại làm người, căn bản không nghĩ tới sau khi biến trở về làm người, các cơ năng hồi phục, nhưng bệnh tật trước khi trở thành tang thi từng có cũng tiếp tục tái phát.
Hơn nữa, lúc Mộ Nhất Phàm ở thành B, cũng không để ý gì tới chuyện ung thư xương, huống hồ đã qua lâu như vậy, anh cũng quên bẵng đi chuyện này.
Trịnh Quốc Tông sốt ruột nói: “Giờ không phải lúc để ngẩn người, mau xem có phải ung thư khiến cho bị hôn mê không?”
“Cái này phải đưa tới bệnh viện kiểm tra, giờ cháu xem xem có phải do virus hay thuốc của cháu gây ra không đã.”
Thẩm Khâm Dương thành thạo cho Mộ Nhất Phàm làm một loạt bài kiểm tra, biết được thân thể anh bình thường, thuốc không gây ảnh hưởng gì tới cơ thể.
“Tôi chắc chắn thuốc của tôi không có vấn đề gì, vẫn là tới bệnh viện xem một chút đi.”
Chiến Bắc Thiên lập tức bế lấy Mộ Nhất Phàm, dẫn theo Thẩm Khâm Dương và Trịnh Quốc Tông dùng dị năng dịch chuyển chớp mắt đi tới bệnh viện.
Thẩm Khâm Dương dẫn họ vào phòng kiểm tra, lập tức bật các máy móc thiết bị.
Đột nhiên Trịnh Quốc Tông kêu lên: “Chiến thiếu tướng, cậu mau nhìn đùi phải của Mộc Mộc xem.”
Chiến Bắc Thiên và Thẩm Khâm Dương nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, chỉ thấy đùi của Mộ Nhất Phàm đang sưng to lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, khiến lớp vải bên ngoài quần phình lên.
Thẩm Khâm Dương cuống quít nói: “Mau, mau cởi quần Mộc Mộc ra xem.”
Chiến Bắc Thiên vội vã cởi quần của Mộc Mộc xuống, cái đùi bị sưng phồng lên như quả bóng hiện ra.
Ba người đều cả kinh.
Chiến Bắc Thiên sợ hãi sờ về phía chân Mộ Nhất Phàm: “Sao lại sưng to như vậy? Trước đây cũng đâu có sưng to như vậy đâu.”
Trịnh Quốc Tông không thể tin nói: “Đây.. đây là…”
Năm chữ “triệu chứng giai đoạn cuối” nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói lên được.
Thẩm Khâm Dương cố giữ bình tĩnh nói: “Xem tình hình, có lẽ là ung thư xương dẫn tới hôn mê, để tôi chụp CT cho cậu ấy một cái, mới có thể chẩn đoán chính xác được.”