Dù gì dạo này ai nói gì cũng làm cho bệ hạ tức giận, nhất là khi nói với mấy người không biết giận dữ là gì như những người tu hành đó.
Mà bệ hạ có giận dữ cũng chỉ dọa chém đầu hoặc cho về hưu thôi, chứ sang hôm sau cũng quên béng đi việc mình nói ngay.
Điều đó đồng nghĩa với việc, trưởng cung có thể tùy tiện cãi lại Hoàng Mục Thánh khi cần thiết vào thời điểm thích hợp để cô bình tĩnh lại.
“…” Hoàng Mục Thánh nhăn mày, nhớ lại lúc nãy một mình ngồi trong gian phòng kia để chờ bà lão hòa thượng tới thì cô thật sự đã tức giận.
Rõ ràng là thiên tử một nước, nhưng cô lại phải chờ một bà lão tận hai canh giờ!
Không biết có ai chịu nổi hay không nhưng riêng Hoàng Mục Thánh vào thời điểm này thì là không thể!
“Thôi, mai về kinh thành đi. Trẫm không muốn ở đây nữa.” Hoàng Mục Thánh xụ mặt bước đi, giọng nói tựa như đang giận dỗi.
Trưởng cung vâng vâng dạ dạ đi theo, trong lòng bà ta vô cùng vui vẻ khi dạo này Nữ Đế dễ đoán đến vậy.
Đọc được suy nghĩ Nữ đế, ắt sẽ có chỗ lợi thôi!
Nhất là khi Nữ Đế vừa thông minh, vừa mạnh mẽ nhưng lại trong nóng ngoài lạnh như bây giờ.
Phía ngoài ngôi chúa, các ung nhân đứng ở hai bên tạo thành một con đường dài cho Hoàng Mục Thánh đi vào trong cỗ xe ngựa.
Trưởng cung ra hiệu một cái, xe ngựa liền khởi hành đến nhà trọ bậc nhất thành phố này.
Đáng nhẽ ra Hoàng Mục Thánh sẽ ở tạm ở chùa mấy ngày này, tiếc là vị sư kia chọc cô giận cho nên cô liền bỏ sang nhà trọ bên cạnh rồi.
Ừ thì nhà trọ này cách ngôi chùa chỉ khoảng một đoạn đường ngắn thôi, cho nên việc đi lại cũng khá thuận tiện.
Tiếng ngựa hí vang cả com đường, người dân từ tứ phía úa ra ngoài đường xem cỗ xe của Nữ Đế đi qua.
Mọi người chen chúc qua lại, người nào không để ý một chút liền bị vấp té.
“An Hi, ngươi không sao chứ?”
Nam tử tóc trắng vừa suýt ngã đã được một nam tử tóc nâu đỡ lại.
“Ta không sao đâu An Hòa.” Nam tử tóc trắng cười híp mắt nhìn An Hòa.
An Hòa thở dài, mắt nhìn sang cỗ xe ngựa cao quý đangchạy băng băng trên đường với sự tung hô của dân nhân mà phiền lòng.
“Nữ Đế đến là họ lại thế, tại sao phải chen chúc như vậy nhỉ?”
Nam tử tóc trắng khẽ đưa mắt nhìn theo, con ngươi êm đềm bao nhiêu năm nay, bây giờ bỗng dưng lại nổi lên gợn sóng.
Miếng mành xe ngựa không biết từ lúc nào đã rơi xuống đường làm lộ ra toàn bộ hình ảnh của người ngồi ở trong.
Người ngồi phía trong là một nữ tử, cô có mái tóc đỏ như ráng chiều mùa hạ, môi đỏ như son, đôi mắt đen thâm thúy lạnh lùng.
Một tay cô chống cằm, đưa mắt ra nhìn dân chúng, không có một tia ghét bỏ hay khinh thường mà trong đó lấp lóe lên một tia vui vẻ.
Có lẽ là cảm nhận được sự nhiệt thành của dân chúng cho nên nữ tử mới có vẻ mặt như vậy.
Một đen một đỏ lướt qua, không có vương vấn hay lưu luyến, tựa như hai người dưng chưa bao giờ quen biết, dường như hai người họ không nhận ra nhau chăng?
Không phải, chỉ có nữ tử trên cỗ xe ngựa đã đi xa đó là không nhận ra hắn.
“An Hi? An Hi?” An Hòa khó hiểu lắc lắc hai vai Thanh Tuệ Hi, “Ngươi làm sao vậy? Mệt mỏi sao?”
Sau một hồi thất thần vì nhìn thấy cố nhân, Thanh Tuệ Hi lấy lại bình tĩnh, hắn cười cười: “Không có gì đâu, chúng ta đi về thôi.”
An Hòa gật đầu, “Được thôi, dù gì chúng ta cũng đã dạy dỗ xong đám trẻ ở làng rồi.”
Thanh Tuệ Hi cười trừ, đôi mắt đỏ vẫn có phần vô hồn.
“À mà, Cát Linh đại sư bảo tháng sau sẽ cho ngươi xuống tóc và chính thức đi tu đó.” An Hòa vui vẻ vỗ vai hắn, “Đây là tin tốt đó, vui lên đi nha. Ta đây vào chùa trước ngươi một năm nhưng ngươi lại được tu hành trước cả ta.”
“À ừm.” Thanh Tuệ Hi gượng gạo, “Là ta may mắn thôi.”
“Sao lại may mắn đến nỗi có phật căn vậy?” An Hòa thở dài, “Đúng là ở hiền gặp lành mà.”
Thanh Tuệ Hi không đáp.
“Mà lúc trước ngươi ở kinh đô làm gì mà bị trục xuất đến đây vậy?” An Hòa tò mò, “Dù sao chúng ta cũng thân thiết đến vậy rồi, có thể kể cho ta nghe được không?”
Thanh Tuệ Hi đơ người một lúc, sau đó mới đáp: “Ta bị cưỡng hiếp bởi kẻ lạ, phản bội lòng tin của hôn thê… vì vậy bị trục xuất.”
“Hả?” An Hòa trợn mắt, mồm mở to: “Rốt cuộc là kẻ nào khốn nạn đến vậy? Rõ ràng là ngươi chịu thiệt mà!”
“Sau đó vị hôn thê có ngỏ lời hủy hôn với ta, ta đồng ý rồi rời khỏi kinh thành để tu hành, coi như là bù lại lỗi lầm với nàng.”
“Tệ thật.” An Hòa mếu máo, giọng đầy tự trách: “Đáng nhẽ ra ta không nên hỏi ngươi mới phải, ngươi trông không ổn tí nào.”
“Không sao.” Thanh Tuệ Hi cong môi, đôi mắt hướng nhìn về phía xa xăm, “Bây giờ ta vẫn ổn mà.”
Chỉ cần nàng ta vẫn ổn thì hắn vẫn ổn.
Thanh Tuệ Hi không cần Hoàng Mục Thánh nhớ đến mình, vì hắn chỉ cần bản thân nhớ đến cô là đủ rồi.
_
Lão hòa thượng già nhìn người đang nằm trên giường, nhàn nhạt hỏi: “An Hy hòa thượng, ngươi nghĩ sao về chữ ái?”
Người trên giường trả lời: “Ái à… Ái trong ái tình chính là một đoạn ký ức khó quên đó.”
Chốc lát, hắn lại nói thêm: “Còn ái trong ái ân tựa như một viên đường ngọt lịm, ăn vào sẽ cảm thấy vui nhưng cũng sẽ thấy buồn.”
“Vì sao?”
“Lúc còn trong miệng thì vẫn ngọt, khi tan hết thì hết ngọt rồi, cũng như việc ái ân một thời gian rồi cũng sẽ kết thúc mà thôi.”
“Cho nên cả đời này, người cũng không thể tu luyện đến cùng sao?”
“Ừ, đó không phải là chuyện mà ta có thể dùng lý trí mà quyết định được.”
Nói xong câu đó, người trên giường liền nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ, vẻ mặt của hắn an nhàn đến lạ, khóe môi cũng cong cong lên, thoạt như đã mãn nguyện lắm.
Chút sinh mệnh cuối cùng trong cơ thể già cỗi ấy đã tắt, lão hòa thượng thở dài một tiếng, cả bầu không khí cũng dần nặng nề.
“Nếu như năm đó, ngươi quay đầu chạy đi để kịp gặp cố nhân thì bây giờ chúng ta đã cùng nhau đi trên con đường tu hành này.”
“An Hi, cả cuộc đời này, rốt cuộc ngươi sống vì thứ gì?”