Tình Nhu đột nhiên nắm lấy tay của Uyển Nhi, nghiêm túc nói: “Uyển Nhi, có lẽ cơ hội duy nhất để chúng ta báo thù đến rồi.”
“Cơ hội?” Uyển Nhi ngây ngốc.
Ầm! Một tia sáng vàng bay ngược trở lại, bị đánh rơi xuống mặt đất.
Mặt đất bị lún xuống tạo thành một cái hố rất sâu.
Ánh lửa đỏ hừng hực đuổi theo, đang lúc chuẩn bị hủy diệt đối phương, thì đột nhiên có vô số linh quang bay lên.
“Chỉ bằng các ngươi sao!”
Ánh lửa chấn động, tất cả những tia linh quang kia ai oán kêu lên rồi rơi xuống.
Vô số khí linh biến mất.
Một bóng người màu xanh lục bay lên, ngăn hắn ta lại. Hai bên giao thủ trong chốc lát, bóng dáng màu xanh vung một quyền về phía trước, ánh lửa bị đánh bay ra xa. Ánh lửa bay lùi lại vài mươi trượng, cuối cùng dừng lại, hiện ra thân hình của công tử áo tím.
Công tử áo tím khoanh tay cười nói: “Chiêu thức không tệ, nhưng uy lực quá yếu, xem ra nàng không nỡ nặng tay với ta.”
Hắn ta nhìn bóng người màu xanh đó, trong lòng hơi kích động. Một cô nương đẹp nhường này đúng là thế gian hiếm gặp, nếu như có thể chiếm làm của riêng, vậy thì thật tốt quá.
Ở đằng sau bóng dáng màu xanh thướt tha ấy, một tia sáng vàng bay vụt lên, đại sư Bi Ngưỡng hiện ra.
“Đây chính là cảnh giới Thái Hư đó sao?” Bi Ngưỡng đại sư thở dài nói.
“Đúng thế, không dễ đối phó.” Bách Hoa Tiên Tử xoa xoa cánh tay run rẩy của mình, nói. Tấm lụa che mặt của nàng đã sớm bị ngọn lửa thiêu rụi, để lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành ngay cả sao trời cũng phải thẹn.
Bi Ngưỡng đại sư ngửa tay lên, bình bát đang lơ lửng trên không liền rơi vào trong tay ông ấy.
“A di đà Phật, một trận khổ chiến, lão nạp đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể diệt vong.” Bi Ngưỡng đại sư nói.
Bách Hoa Tiên Tử không nói gì, linh lực trong người không ngừng tăng lên.
Công tử áo tím thấy vậy, nở một nụ cười trêu chọc: “Còn không chịu hết hy vọng? Thôi thôi, hôm nay ta sẽ cho nàng trải nghiệm cảm giác chết chóc thật sự, như vậy nhận thức của nàng về ta sẽ khác ngay thôi.”
Ngọn lửa cuồn cuộn bao quanh người hắn ta, hóa thành một con Kỳ Lân Liệt Diễm.
“Tiếp theo đây, nếu các ngươi không chịu đầu hàng thì sẽ chết.” Công tử áo tím nói, sau đó bay về hướng của hai Thánh nhân.
Phía bên kia, pháp quyết trong tay của Cố Thanh Sơn bay tán loạn, không ngừng khởi động bình Thiên Ma. Hắn cúi đầu nhìn tình hình trận chiến, đúng lúc nhìn thấy Bách Hoa Tiên Tử bị văng ra xa, còn Bi Ngưỡng đại sư thì rơi xuống đất.
Chết tiệt!
Cố Thanh Sơn nôn nóng.
“Ngươi còn cần bao lâu nữa?” Hắn lớn tiếng nói.
“Ta đang cố hết sức!” Thiếu nữ áo đen đáp lại.
“Có thể nhanh chút hay không!”
“Đừng hối thúc, nếu số lượng Thiên Ma không đủ thì chẳng có một chút tác dụng nào với cuộc chiến!” Thiếu nữ áo đen trả lời. Pháp quyết trong tay nàng ta tung ra từng cái từng cái một, ngọn lửa yêu ma tỏa ra ngất trời.
Trong không trung xuất hiện càng lúc càng nhiều bông hoa hơn, thêm vào đó là một đám Thiên Ma xinh đẹp xuất hiện.
“Không đủ, còn chưa đủ…” Thiếu nữ áo đen lẩm bẩm, pháp quyết trong tay càng ngày càng nhanh. Cuối cùng, nàng ta bỗng nhiên thay đổi pháp quyết, hai tay kết thành một pháp ấn.
Mạn Đà La lạnh lùng của Ma giới!
Một dòng nước vô hình cuộn lấy bầu trời, thiếu nữ áo đen dẫn theo tất cả Thiên Ma biến mất vào trong đó.
“Ngươi cũng vào đây đi.” Thiếu nữ áo đen nói.
Cố Thanh Sơn cũng ngay lập tức biến mất không thấy đâu, trên khắp bầu trời không còn nhìn thấy một Thiên Ma nào.
Thiếu nữ áo đen nói với một Thiên Ma ở phía sau: “Ngươi đi thăm dò thử thực lực của tu sĩ Thái Hư cảnh đó.”