Chu Chỉ Nhược ngạc nhiên nói.
Vân Trung Hạc bị thái độ của nàng làm cho ngẩn người ra, rất nhanh phản ứng lại, thẹn quá thành giận nói:
-Chu chưởng môn không khỏi quá xem thường chúng ta, trên giang hồ người nào không biết Tống Thanh Thư là phu quân của Chu chưởng môn?
-Thật thế không?
Chu Chỉ Nhược nhìn chằm chằm Hồ phu nhân đang nằm trong lòng Tống Thanh Thư, ánh mắt phát lạnh,
-Ngươi không thấy trong lồng ngực của hắn còn ôm nữ nhân khác sao? Loại người thay lòng đổi dạ như thế thì làm sao có khả năng là phu quân của ta?
Tống Thanh Thư cười gượng nói:
-Một thời gian không gặp, võ công của muội tinh tiến không ít a.
Hồ phu nhân khuôn mặt đỏ bừng, bị oan uổng vô cùng lúng túng, hai người rõ ràng không có gì, nhưng hiện tại trước mắt bị chính cung cho là tiểu tam nắm lấy như thế, nàng hận lúc không thể độn thổ chui vào xuống đất.
Vân Trung Hạc cũng ngạc nhiên, theo bản năng phản bác:
-Nam nhân tam thê tứ thϊếp, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Vân Trung Hạc, lâu lắm cuối cùng cũng xem như nói được một câu tiếng người.
-Câm miệng!
Chu Chỉ Nhược và Vân Trung Hạc cùng lúc la lên.
Vân Trung Hạc cười nói:
-Xem ra thì Chu chưởng môn vẫn còn quan tâm đến tôn phu đây mà, đã là như vậy, chúng ta làm giao dịch đi, ta thả phu quân của người, ngươi thả lão đại của chúng ta, từ đây mỗi người đi một ngả, chuyện hôm nay xem như là bỏ qua?
-Tống Thanh Thư người này bản tọa vẫn đang muốn gϊếŧ, chỉ tiếc võ công của hắn quá cao, mỗi lần sắp thành lại bại, lần này hiếm khi hắn bị lật thuyền trong mương, ngươi muốn gϊếŧ hắn, thì cứ gϊếŧ. Có điều ngươi làm cho bản tọa không thể tự tay đâm chết kẻ thù, kế tiếp thì bản tọa sẽ làm ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không thể.
Ngoài cửa gió mạnh chợt thổi vào, y phục mềm mại của Chu Chỉ Nhược khinh động bị thổi làm cho làn vải ép sát vào thân người của nàng, hai bầu vú sung mãn cùng với gò mu phồng to hiện lên rỏ ràng trước làn gió nham nhở, nhưng lúc này toàn bộ đám người trong phòng, sinh tử tất cả đều bị nàng nắm giữ ở trong tay, ai cũng thấy đáy lòng phát lạnh, dĩ nhiên không có người nào dám nhìn thẳng vào dáng người mảnh mai ma mị của nàng.
Vân Trung Hạc sắc mặt lập tức trầm xuống, giờ thì thả cũng không xong, không thả cũng không xong, vẻ mặt đưa đám nhìn Tống Thanh Thư:
-Này lão huynh, thê tử của lão huynh luôn dữ tợn như thế à…?
Tống Thanh Thư khẽ cười, cũng không nói chuyện, Hồ phu nhân liền mở miệng nói:
-Chu phu nhân, đây chính là hiểu lầm, thúc thúc… Tống Thanh Thư dù như thế nào đi nữa thì cũng là phu quân của phu nhân, đã là phu thê thì có cái gì mà không giải được nỗi tức hận trong lòng, để phu quân hận đến mức cứ muốn gϊếŧ hắn?
-Chu chưởng môn, trong đó chắc là có hiểu lầm gì đó?
Mẫn Nhu đối với Tống Thanh Thư ấn tượng rất tốt, nàng cảm thấy hắn ôn hòa như mây, thực sự không nghĩ ra Chu Chỉ Nhược tại sao lại tuyệt tình như vậy.
-Đúng vậy a di… Tống thúc thúc là người tốt.
Một bên Miêu Nhược Lan cũng nũng nịu yếu ớt nói g.
Chu Chỉ Nhược sắc mặt âm tình bất định:
-Không nghĩ tới ngươi mị lực rất lớn, những nữ nhân tại đây đều ra mặt thay ngươi nói chuyện.
Chu Chỉ Nhược nhìn Tống Thanh Thư cười gằn.
Tống Thanh Thư cười đáp lại đến:
-Ta vốn là một nam nhân được nữ nhân yêu thích, tiếc là chỉ có mình muội là không cảm nhận được mị lực của ta.
Nghe được hắn nói vô liêm sỉ như vậy, Mẫn Nhu mặt lập tức liền ửng đỏ, Hồ phu nhân cũng mắng thầm, Miêu Nhược Lan cười khanh khách nói:
– Thúc thúc thật không biết xấu hổ.”
-Vân Trung Hạc, chỉ cần ngươi gϊếŧ nữ nhân trong lòng của Tống Thanh Thư, bản tọa có thể cân nhắc tha cho các ngươi một con đường sống.
Chu Chỉ Nhược trầm ngâm chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.