Nhưng bây giờ, Cố Ân Ân đứng ở trước mặt anh chỉ trích anh và Cố Lan San có cái gì.
Làm Hàn Thành Trì dở khóc dở cười, hiện tại diễn biến thành không vui và khó chịu.
Đúng, rất là khó chịu.
Cố Ân Ân không tin tưởng anh, làm cho anh có cảm giác mình và cô ấy cũng nhau đi trên một con đường lại có thể buồn cười như thế.
Anh vẫn cho là tình yêu của bọn họ thật sự kiên cố, không thể phá hủy được, là lưỡng tình tương duyệt, là môn đăng hộ đối, kiên trinh không đổi, thế nhưng bây giờ anh lại cảm thấy những thứ này chỉ là do anh nghĩ như vậy.
Chẳng biết vì sao Cố Ân Ân cứ như vậy lại hoài nghi anh.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối anh căn bản cũng không rõ chân tướng.
Dù vậy, Hàn Thành Trì cũng không muốn cãi vã với Cố Ân Ân, anh biết con người lúc đang tức giận sẽ dễ mất đi lí trí, lời nói ra sẽ làm tổn thương người nhất.
Giống như Cố Ân Ân bây giờ.
Cô có thể không kiêng nể gì làm tổn thương đến anh, nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương cô.
Hàn Thành Trì cố gắng duy trì tỉnh táo và bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ân Ân, một lúc sau mới chuyên chú mở miệng nói: “Ân Ân, anh không muốn gây gổ với em, anh không biết rốt cuộc vì sao em lại suy nghĩ kỳ quái và hoang đường như vậy, từ đầu đến cuối cho tới bây giờ anh chỉ yêu có một mình em thôi.”
“Anh không yêu Lan San, lúc đó anh và Lan San là thuần khiết trong sáng, anh đối tốt với cô ấy cũng bởi vì em thương yêu cô ấy, anh yêu ai yêu cả đường đi, coi cô ấy như em gái mà chăm sóc.”
“Nếu em cảm thấy không thích………… Như vậy, từ giờ về sau anh sẽ duy trì thật tốt khoảng cách với cô ấy!”
“Nhưng, anh hi vọng những lời ngày hôm nay, từ nay về sau em không được nói lại, cũng không được nghi ngờ lung tung, Lan San và vợ của Nhị Thập, là mợ cả nhà họ Thịnh, em lại mồm miệng không cẩn thận nói ra, thương tổn không dứt là mặt mũi nhà họ Hàn, mặt mũi nhà họ Cố, còn cả mặt mũi nhà họ Thịnh nữa!”