Từ khi xảy ra vụ việc của công chúa Bytianium, Minh Nguyệt đã không mấy tin tưởng vào tính tự giác của Lý Khánh An. Để quản thúc Lý Khánh An, nàng liền để Như Thi ở lại bên hắn, chăm sóc mọi mặt cho hắn.
Thông thường mà nói, nếu không phải đi đánh trận, chủ soái quân Đường xuất môn tại ngoại dẫn theo một phụ nữ bên mình cũng là việc bình thường.
Đương nhiên, trong doanh trại của quân An Tây cũng có nữ hộ binh, đây cũng là điểm đặc sắc của quân An Tây. ngoài quân An Tây ra. quân Phạm Dương An Lộc Sơn cũng mô phỏng theo chế độ nữ hộ binh của quân An Tây. Hơn nữa. Cao Tiên Chi Kiếm Nam quân cũng có một đội nữ cung thủ, đấy cũng là điểm đặc sắc của quân Kiếm Nam.
Ngoài những nữ binh bình thường này ra, trong doanh trại của mỗi quân cũng có một số người phụ nữ đặc biệt, như quân kỹ. Phụ nữ là liều thuốc ổn định lòng quân tốt nhất. Sự tồn tại của họ trong quân đội rất quan trọng. hình như trong đội đại quân nào cũng có. Dù cho truyền thống của quân An Tây không có quân kỹ đi theo hành quân, nhưng mỗi Tiết độ sứ đều cho phép bọn nữ nhân tự tìm đến làm ăn. Các quân quan phụ trách đóng trại sẽ cho đóng thêm mười mấy túp lều trại đặc biệt ngoài cửa sau, sau khi được phép các binh sĩ sẽ tự mỏ đến hưởng thụ. Bọn binh sĩ gọi các lều này là mỹ nhân trướng. Đương nhiên, phần lớn kỹ nữ và mỹ nhân đều không có quan hệ mấy.
Như Thi lần này đi theo Lý Khánh An đến Y Châu không những chăm cái ăn cái mặc cho hắn; đồng thời nàng còn phải hỗ trợ lão thầy thuốc Túc Đặc Bác La Đa trị bệnh cho Lý Khánh An. Muốn trị khỏi bệnh cho Lý Khánh An không phải chỉ đơn giản là uống thuốc vài tháng sẽ khỏi, mà còn phải quan sát lâu dài, không ngừng thêm liều giảm liều, chí ít cũng mất ba bốn tháng, thậm chí lâu hơn.
Trị bệnh cho Lý Khánh An liên quan đến một số vấn đề đời tư của hắn. bọn thân binh cũng không mấy tiện, để người phụ nữ khác làm càng không tự, nên tốt nhất đành để người phụ nữ của hắn tự làm lấy.
“Đại ca, uống thuốc thôi!”
Như Thi đưa bát thuốc cho Lý Khánh An. Nàng thấy mắt hắn có vẻ không tự nhiên, liền mỉm cười nói: “Có phải do muội mà đại ca thấy khó xử phải không?”
Lý Khánh An nhận lấy bát thuốc cười hà hà: “Muội nghĩ đi đâu thế này. Quý phi có ân với ta, nàng lại đã nhận Minh Nguyệt làm muội muội, ta quan tâm nàng là việc rất ư bình thường. Hơn nữa nàng ấy lại là đồ đệ của ta. Nàng nghĩ quá nhiều rồi đấy, Như Thi. Ta chỉ sợ nàng ấy bị kẻ xấu thừa nước yếu cơ nên ta mới muốn bảo vệ nàng ấy.”
Như Thi cười hì hì nói: “Muội chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà. đại ca cần gì giải thích nhiều thế!”
“Đây… nếu không giải thích rõ, không chừng muội lại chạy đi báo cáo với đại tỷ của muội, lúc ấy chỉ e rằng ta lại phải khổ sở thôi!”
“Đó là do huynh có tật rụt rịch, vậy này có gì đâu mà đi báo cáo.”
Như Thi chỉ chỉ vào thuốc cười nói: “Huynh mau dùng đi! Nếu để lâu sẽ nguội đó!”
Hắn vừa một hơi nốc cạn thuốc, thì bỗng thấy Nghiêm Trang mặt mày hớn hở từ bên ngoài bước nước đại đi vào nói: “Đại tướng quân lúc nào mới cho bọn thuộc hạ được nhìn mặt thiếu soái An Tây đây?”
Lý Khánh An ccũng cười nói: “Ta đang nỗ lực, sắp rồi!”
Nghiêm Trang lại trêu Như Thi nói: “Như Thi cô nương, trách nhiệm trên người cô nương quả là nặng nề!”
Mặt Như Thi đỏ bừng, nàng vội dọn dọn cái bát không Lý Khánh An vừa dùng rồi vội vàng trốn ra sau lều. Lý Khánh An chỉ chỉ ghế mời hắn ngồi nói: “Tiên sinh vui như thế chắc là vừa nghe được tin tốt lành gì?”
Nghiêm Trang ngồi xuống, hắn nheo nheo cặp mắt ti hí của mình nói: “Không nhẽ đại tướng quân nghĩ không phải tin tốt sao?”
“Ta cũng nghĩ đây là tin tốt lành, nên ta mới mời tiên sinh ngồi xuống thương lượng, xem bước tiếp theo chúng ta nên hành động thế nào!”
Nụ cười trên mặt Nghiêm Trang biến mặt, mắt hắn bỗng trở nên nghiêm túc. Tư lự một lúc, hắn nói: “Kỳ thực vấn đề này ta vẫn suy nghĩ mãi, thánh thượng nếu vẫn muỗn đoạt quyền biên cương như vậy nhất định sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Từ việc An Tư Thuận và Ca Thư Hàn kháng chỉ cũng đã có thể nhìn rõ phần nào. Mấy tên đại thần biên cương này đều đã có lòng phản kháng. Ca Thư Hàn và An Tư Thuận do binh lực không đủ có thể không làm nên trò trống gì, nhưng An Lộc Sơn thì khác. Hắn quản lý Hà Bắc mười mấy năm nay, binh thì tinh duệ. lương thực dư thừa. Để đảm bảo quân quyền của mình, hắn đã không tiếc bất cứ giá nào. Nếu thánh thượng vẫn kien quyết muốn đoạt lại quân quyền của hắn. khả năng tạo phản của hắn là chắc tám chín phần. Một khi An Lộc Sơn phản, thiên hạ ắt loạn, lúc ấy cơ hội của đại tướng quân không phải đã đến sao?”
Lý Khánh An lắc đầu nhẹ phủ nhận: “Còn có một khả năng tiên sinh chưa nghĩ đến, đó là An Lộc Sơn sẽ tỏ thái độ cứng rắn. khiến thánh thượng không dám manh động nữa mà chuyển sang đối phó Cao Tiên Chi.Cũng giống như ta đã đến Hà Tây giết giặc cướp, không chừng An Lộc Sơn cũng đến Hà Đông giết giặc.Nếu như thế, khả năng tạo phản của An Lộc Sơn sẽ rất ít, cục diện trong triều sẽ tạm đóng băng, chí ít có thể duy trì như thế được vài năm. Như vậy ta sẽ có thời gian tiếp tục phát triển An Tây.”
Nghiêm Trang hiểu ý của Lý Khánh An. Lý Khánh An hiện chưa muốn xuất binh Trung Nguyên, hắn hi vọng có thể tranh thủ thêm chút thời gian. Quả thật đây là điều cần thiết, một mặt Lý Khánh An vẫn chưa hoàn toàn khống chế được quân An Tây, chỉ có các thuộc hạ thân thuộc cùng đàng phái trung thành mới ủng hộ hắn đoạt thiên hạ.
ngoài ra không ít quân viên vẫn ủng hộ triều đình, nên hắn vẫn chưa đến lúc xiết chặt quân đội. Và một mặt là bốn bề An Tây vẫn chưa ổn định, Thổ Phồn rất có khả năng đến xâm lăng, thực lực Hồi Hột vẫn còn đó, mà nguy cơ từ phía Đại Thực cũng chực chờ; một khi Lý Khánh An vào Trung Nguyên, An Tây sẽ rất khó mà giữ được thế mạnh như hiện nay. Như thế này, Lý Khánh An vẫn cần thời gian để triệt để giải quyết các nhân tố bất lợi xung quanh.
Nghiêm Trang khoát tay ra sau đi lại vài bước, hắn lại đi đến sa bàn ngắm nghía núi non sông ngòi trên sa bàn. Mãi một lúc sau, hắn từ từ nói: “Hay thuộc hạ còn một phương án, có thể đưa cục diện Trung Nguyên thành như tướng quân mong đợi, để An Lộc Sơn gay gắt nhưng không phản.”
“Tiên sinh xin nói!” Lý Khánh An cũng đến gần sa bàn.
Nghiêm Trang cầm cây gậy gõ một bên chỉ vào vùng Sóc Phương nói: “An Tư Thuận binh lực quá ít, thánh thượng chắc chắn sẽ tước quyền hắn. và chắc chắn sẽ thành công. Và sau đó thánh thượng thế nào cũng thừa thắng xông lên tiếp tục mạnh tay đoạt quyền của các đại thần biên cương, không là Ca Thư Hàn. thì cũng sẽ là An Lọc Sơn.
Nat dùng gậy 20 chỉ vào vùng Thanh Hải nói: “Ca Thư Hàn đã dẫn quân vào Đại Phi Xuyên, vùng ấy địa thế cao, người sức khỏe yếu căn bản không cách nào vào nổi. Thánh thượng cũng sẽ không vào nổi, nên hắn chưa chắc động đến Ca Thư Hàn. Thuộc hạ đoán hắn rất có khả năng trực tiếp hạ thủ với An Lộc Sơn.”
Lý Khánh An không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe Nghiêm Trang phân tích. Nghiêm Trang lại tiếp tục: “Cho nên nếu muốn có được cục diện mà đại tướng quân mong đợi, quan trong là ở chỗ thánh thượng,chúng ta nhất định phải ép hắn bỏ hành động mạnh tay đoạt quyền với An Lộc Sơn.”
Nói đến đây, Nghiêm Trang vuốt nhẹ râu cười hỏi: “Đại tướng quân đã nghĩ ra kết của thuộc hạ chưa?”
Lúc này, ánh mắt Lý Khánh An lại bám vào vùng Hà Tây, Nghiêm Trang vỗ tay cười nói: “Đại tướng quân quả thật nói một hiểu mười!”
Hắn dùng gậy gỗ chỉ vào vùng Hà Tây nói: “Không sai! Cách của ta chính là xuất binh Hà Tây. Thánh thượng nhất định sẽ sinh nghi kỵ trong lòng không dám mạnh tay đối phó An Lộc Sơn. Như thế này, sẽ giám thiêu áp lực với An Lộc Sơn, khả năng tạo phán của hắn cũng sẽ giảm đi nhiều, dẫu sao hắn cũng đang cần thời gian.”
Lý Khánh An từ từ gật đầu nói: “Phương án của tiên sinh quả thật tinh tường.”
Hắn nhận lấy gậy gỗ chỉ vào vùng phía tây Hà Tây cười nói: “Chiếm lĩnh toàn cảnh Hà Tây sẽ bất lợi cho ta về mặt chính trị, ta chỉ cần đoạt Sa Châu và Qua Châu thì cửa lớn của Hà Tây ắt sẽ mở rộng chào đón ta, tiên sinh thấy thế nào?”
“Đại tướng quân nói quả thật không sai, kỳ thật có được Sa Châu là được, hơn nữa đại tướng quân có thể thượng thư cho chư quân và triều đình, nói phát hiện ra đội tuần tra của Thổ Phồn xuất hiện tại Sa Châu, hiện nay Hà Tây trống vắng quân đội, hi vọng triều đình cho phép quân An Tây vào phòng ngự Hà Tây, chỉ cần triều đình hoặc chư quân đồng ý, đại tướng quân đã có thể danh chính ngôn thuận, hơn nữa xuất binh Sa Châu chắc chắn sẽ đi qua Ngọc Môn Quan Qua Châu. Như thế này Qua Châu tự nhiên cũng sẽ vào tay tướng quân mà thôi.”
Nói đến đây, Nghiêm Trang bỗng nhiên đảo mắt đắc ý cười: “Trong kho không phải đã có chiến lợi phẩm là áo giáp của quân Thổ Phồn sao? Đại tướng quân cứ phái người giả trang thành quân Thổ Phồn đi quấy aiễu huyện Đôn Hoàng, để huyện lệnh Đôn Hoàng đến cầu viện đại tướng quân, thế chẳng phải xuất sư đã có danh rồi ư?”
Lý Khánh An cười ha hả dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi: “Nếu nói quý kế nham hiểm. thì thiên hạ chắc không ai sánh bằng tiên sinh được.”
Bảy ngày sau, một đội quân Thổ Phồn khoảng một ngàn người xuất hiện ở ngoại ô phía tây cách huyện Đôn Hoàng ba mươi dặm. Lúc này, Đậu Lư quân đóng tại Sa Châu đã bị Ca Thư Hàn điều đi. khắp Sa Châu chỉ còn vài trăm hương dũng. Sự xuất hiện đột ngột của quân Thổ Phồn khiến cả trên dưới Sa Châu lo khiếp vía. dân chúng xung quanh vội lũ lượt kéo nhau vào thành trú nạn. Sa Châu trưởng sứ và Đôn Hoàng lệnh huyện một mặt hỏa tốc bẩm báo với triều đình, một khác họ vội phái người đến cầu cứu An Tây đóng tại tình hình hạp và quân Y ngô tại Y Châu.
Rất nhanh sau đó, Lý Khánh An đã nhận được thư cầu cứu. Hắn lập tức thượng thư triều đình nói rõ tình hình với Lý Dự và Chính sự đường. Đồng thời, hắn cũng đích thân dẫn ba vạn đại quân xuyên qua tình hình hạp tiến quân về phía Qua Châu và Sa Châu Hà Tây.
Trong lúc Lý Khánh An tiến quân về hướng Sa Châu, trên thảo nguyên Mạc Bắc cũng bị Thôi Càn Hữu quậy cho long trời lỡ đất. Trên thảo nguyên mênh mông, sáu vạn liên quân Đường Hồ ào ào ập đến tung ngựa mặc sức phóng trên thảo nguyên. Bọn họ đã cướp bóc giết người suốt chặng đường đi. Mãi một tháng sau đại quân mới đến nha trướng Hồi Hột tại thượng du vùng Miệt Côn thủy (* Sông Orkhon).
Tin tức liên quân đã ập đến chẳng bao lâu đã truyền đến nha trướng, lúc này chủ lực Hồi Hột đang ở vùng Cửu Nguyên, người lưu thủ tại nha trướng chỉ có con thứ của Khả hãn Cát Lặc là Cốt Xuyết và tế quốc Diên Chi Già La, và còn thêm một vạn binh lưu giữ.
Tiếng tù và bàng hoàng vang lên bên dòng Orkhon. Tất cả người già trẻ nhỏ và nữ quyến vội vã bỏ lều đào tẩu, phóng về hướng đại trướng định vào cầu cứu. Lúc này,một tên quân quân báo tin phóng như bay đến xông đến trước cửa đại trướng hoảng hốt thốt lên: “vương tử điện hạ. quân địch cách chúng ta không đến ba mươi dặm, đang phi mã tiến đến. có khoảng năm đến sáu vạn người, khí thế không lường,xin vương tử điện hạ hãy bỏ trốn.”
Trong đại trướng, vương tử Cốt Xuyết đương ngồi thương thảo đối sách khẩn cấp cùng các quan văn quý tộc. Nghe tin này, mọi người mặt mày biến sắc, Cốt Xuyết bàng hoàng thốt lên: “Các vị, quân địch đã kề cận, chúng ta phải đối phó thế nào đây?”
Tể quốc Diên Chi Già La vội nói: “Mọi người hãy nghe ta một lời, chúng ta không chống đỡ nổi. phải lập tức rút quân. bỏ dê và tài sản đều không thể mang đi. giữ được tính mạng là tốt nhất.”
Ngay lúc này, rèm trướng được vén lên, đại tướng Bạt lăm lưu giữ Hồi Hột đi vòa đại trướng hô to: “Các ngươi hãy lập tức đưa điện hạ rời khỏi đây ngay, ta sẽ dẫn quân đi ngăn quân Đường lại, có thể ngăn được lúc nào hay lúc nấy, nếu giờ không đi nữa sẽ không kịp mất.”
Nói xong, hắn vội ra khỏi trướng nhảy phóc lên lưng ngựa hạ lệnh: “Thổi tù và. tập kết quân đội!”
“Uuuu…” Tiếng tù và được thổi lên trên thảo nguyên. Đây là mệnh lệnh tập kết binh lực. ngay lập tức, hơn một vạn kỵ binh Hồi Hột từ bốn phương tám hướng ập đến. chỉ một chốc, quân đội đã hội tụ đông đủ. Lúc này, vương tử Cốt Xuyết Đặc Lặt và tể quốc Diên Chi Già La cùng hàng trăm quan viên quý tộc đã bàng hoàng trốn về phía nam. Khắp thảo nguyên đâu đâu toàn là người già phụ nữ cưỡi trên ngựa trốn chạy, lều trại xập, lọ đựng sữa ngã đổ vất vưỡng, đàn dê bỏ chạy tứ tán. Tiếng kêu. tiếng khóc của người già và trẻ nhỏ hỗn loạn vô cùng.
Ngay lúc này, cách đấy mười mấy dặm về hướng tây đã xuất hiện một đường dây mau đen dài. Quân liên quân Đường Hồ đã đến. Đại tướng Bạt lăm thấy tình hình vạn phần nguy cấp, bèn rút đao hạ lệnh: “Hỡi các dũng sĩ Hồi Hột, đã đi nghênh chiến cùng ta!”
“Tiến lên!” hơn một vạn kỵ binh Hồi Hột vung vẫy chiến đao xông vào đoàn địch quân hùng dũng.
Lúc này, chủ tướng liên quân Thôi Càn Hữu phát hiện đại quân đối phương đã xông lên. hắn bèn vung tay hạ lệnh: “Hành quân chậm lại!”
Sáu vạn đại quân lập tức thả chậm lại bước tiến, từ từ dừng lại mà bắt đầu nhanh chóng dàn trận, chỉnh đốn đội ngũ trên thảo nguyên. Bọn họ sắp xếp theo trình tự của các bộ lạc, chính giữa là sáu ngàn quân Đường. Cùng với đội quân Hồi Hột ngày càng đến gần. Ca Thư Hàn cao giọng thét lên: “Đại quân chuẩn bị nghênh đón quân thù!”
Cả một rừng đao cùng chỉ thẳng về hướng quân Hồi Hột. đội ngũ bắt đầu phóng đi. Hai bên đã càng lúc càng gầy nhau, chỉ còn vài dặm thôi. Thôi Càn Hữu thấy thời cơ đã đến. hắn bèn hô lên: “Đánh trống, xông lên!”
Tiếng trống đùng đùng ầm vang, sáu vạn đại quân cùng hô lên một tiếng quyết tâm tựa như tiếng sấm giữa ngày hè. Đại quân vạn mã xông pha. tiếng vó ngựa gõ lên mặt đất ầm ầm. kinh thiên động địa như sóng triều gào rú ào đến phía quân Hồi Hột.