Giảng viên Đường hét lên một tiếng thảm thiết, cổ đã bị Lâm Dương siết chặt, còn chưa kịp chờ ông ta phản kháng, Lâm Dương đã phát lực.
Rầm!
Giảng viên Đường cả người bị văng ra ngoài, đụng phải một cây lớn cách đó không xa.
Răng rắc!
Phần thân cây đại thụ đó trực tiếp nứt ra, Giảng viên Đường lăn lộn trêи mặt đất, nôn ra hai ngụm máu tươi, hôn mê tại chỗ.
“Hả2”
Mọi người sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhọt, toàn thân cứng ngắc, làm sao dám bước tới trước.
Chỉ có những giảng viên đó là cứng đầu cứng cổ xông lên.
“Đồ chó! Đứng lại cho ông!” Giảng viên Chu hét lên một tiếng, đôi tay vung một lượng lớn kim bạc về phía Lâm Dương.
Nhưng mà, lần này Lâm Dương với ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên dừng lại, đột nhiên xoay người sang một bên, bất chấp tất cả lao về phía Giảng viên Chu.
“Không hay rồi!”
Giảng viên Chu sắc mặt thay đổi, vội vàng xoay người muốn trồn.
Nhưng…đã quá trễ rồi!
Lâm Dương trực tiếp từ phía sau đè bả vai của ông ta xuống, sau đó đột nhiên phát lực.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“Aaaa…”
Giảng viên Chu phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
“Chúng ta vốn dĩ không có thù oán gì, nhưng mà con người tôi tương đối nhỏ mọn. Người khác mắng tôi, tôi nhất định phải trả lại, nhưng tôi là người kém mồm kém miệng. Đã không thể phun ra được, vậy thì tôi chỉ có thể ra tay thôi!”
Lâm Dương nhàn nhạt nói, cánh tay từ trêи vai trái của Giảng viên Chu đã đặt lên vai phải của ông ta.
“Không… không được, không được…”
Giảng viên Chu toàn thân run rẩy điên cuồng, khuôn mặt già nua tái nhọt.
Tuy nhiên vô dụng, Lâm Dương trực tiếp hung hăng siết chặt.
Răng rắc!
“Aaaa…”
Giảng viên Chu đau đớn đến mức không thể hét lên được nữa, suýt chút nữa thì ngất xỉu, mềm nhữn ngã xuống đất, co giật điên cuồng, trong miệng cũng sùi bọt trắng.