“Ông cụ, cháu gái này của ông khẩu khí không nhỏ. Thật sự nếu không quản giáo nhiều hơn, tôi chỉ sợ sau này họa là từ ở miệng mà ra, liên lụy nhà họ Trình. Hôm nay vì nể thể diện của ông, việc này bò qua. Nhưng Thẩm Thanh tôi cũng không nhịn được ủy khuất, kể cả tôi có nhịn được, chồng tôi cũng sẽ không để tôi phải nhịn. Đừng để đến lúc tôi không chịu thua kém với cả đứa trẻ, nhà họ Trình các ông còn phải phái người cầu xin tôi, thì thật khó coi.”
“Trịnh Hoa, còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao? Con yên lặng, bằng không con liền cút xuống phía dưới cho ông!”
Ông cụ tức giận.
Thẩm Thanh lúc này mới thoả mãn, dẫn người rời khỏi.
Đi tới chỗ không có ai, Thẩm Thanh lập tức buông lõng tay của Hứa Minh Tâm ra.”Hứa Minh Tâm, không biết con có nghe qua một cầu nói này chưa?”
“Cu.. Câu nói gi?” Hứa Minh Tâm nhìn Thẩm Thanh, trong lòng vẫn là có chút sơ.
“Chó cậy gắn nhà, gà cậy gắn chuống.”
“Bà xã, sao em lại nói với con bé lời này chứ…” Ngôn Dương vỗ vỗ đầu, nhức đầu nói.
“Vậy em nên nói cái gì đây? Trước đây để thành toàn cho con chúng ta, em còn tự nguyện buông tư thái, tuyên bố với bên ngoài con là con gái nuôi của mẹ, vì để thân phận của con có chút địa vị hiển hách. Nhà họ Hứa không coi trọng con, con không có tiếng tăm gì, mẹ có thể lý giải. Nhưng hôm nay, con là con gái của Thẩm Thanh này rồi, sao con vẫn bị người khác ức hiếp thành như vậy thể hà?”
“Con sợ mẹ chồng không lại nhà họ Trinh, hay là sợ người đàn ông của con không thể làm chủ cho con?”
Hứa Minh Tâm nghe vậy cả người chấn động mạnh mē. Lời Thẩm Thanh nói mặc dù khó nghe, nhưng mỗi một từ một chữ đều là hợp tình hợp lý.
Trước đây cô rất sợ gây phiến toái, bởi vì cô đã quen bản thân không quyền không thế.
Quy luật sinh tổn từ nhỏ đến lớn của cô, chính là nói ít làm nhiều, tránh khỏi gây chuyện thị phi.