Lý Long Cơ tấm tắc nói:
– Ca hay, kiếm tốt, múa đẹp, hào khí thật lớn!
Mặc Y và Tử Địch lẳng lặng nhìn, thấp giọng nói thầm:
– Sẽ không phải là bị kích thích gì chứ?
Lý Tiên Huệ trầm mặc không nói. Chỉ có nàng biết, trong lòng Tần Tiêu nhất định cất giấu rất nhiều chuyện, thừa thụ áp lực rất lớn. Bằng không, lấy tính tình trầm ổn xưa nay của hắn, kiên quyết sẽ không uống rượu phát cuồng như vậy.
Tần Tiêu chơi đến chính mình hăng say, tại hành làng quanh co truyền đến thanh âm một người:
– Ngày hôm nay là ngay bao nhiêu a. Nhiều người như vậy ở đây, còn vừa múa kiếm vừa hát vang, đùa giỡn thật vui vẻ nha!
Mọi người nhìn lại, một người khoác hoàng bào màu tím, đang vỗ tuyết đọng trên người hướng phía bên này đi tới, chính là Thái Tử Lý Trọng Tuấn vừa mới làm mấy tháng.
Tử Địch thấy thế thấp giọng kêu lên một tiếng, nhau chân muốn chạy về phía sau.
Không ngờ Lý Trọng Tuấn hét lớn một tiếng nói:
– Tử Địch, ngươi đứng lại đó cho ta!
Tử Địch sợ đến ngẩn ra, thất thần đứng tại chỗ, sợ hãi thấp giọng nói:
– Thật đúng làm Thái Tử, khí thế thật lớn a… Tỷ tỷ, hắn muốn làm gì a?
Tần Tiêu thu hồi kiếm đi đến nghênh đón:
– Xin chào Thái Tử điện hạ! Đúng là đã có vài ngày không tới cửa!
Lý Trọng Tuấn hơi có chút không nhịn được khoát khoát tay:
– Bỏ đi, đừng có cùng ta nói loại lời khách sáo này, quá nhàm chán mà. Tần huynh đệ, ngày hôm nay tới tìm ngươi bàn một sự tình rất trọng yếu. A Man và Tiên nhi cũng đều tới đây, Tử Địch cũng muốn đến, mọi người đều đứng lên đi.
– Có chuyện gì a, lại làm cho nghiệm trọng như vậy?
Trong lòng mọi người đều đang nghi hoặc, cùng hắn bước nhanh đi lên trên lầu.
Lý Trọng Tuấn phiền toái ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói rằng:
– Thành thực nói đi, ngày hôm nay ta là tới cầu hôn. Bệ hạ ban hôn sự cho Khỏa Nhi, nhưng ta huynh trưởng Thái Tử này còn chưa có lập phi, e là sẽ bị người ngoài chê cười. Do đó, Tử Địch, ta lại hỏi ngươi một lần cuối cùng, có nguyện ý gả cho ta hay không, làm Thái Tử Phi?
– A?
Mọi người cùng nhau kinh hô lên, Tử Địch càng sợ đến vẻ mặt xanh thẫm, lũng túng nói:
– Nào…nào có kiểu cầu hôn gì bá đạo như vậy? Ta…ta không đáp ứng!
Lý Trọng Tuấn đứng dậy, có chút tức giận nhưng càng nhiều là thất vọng và cô đơn nhìn Tử Địch:
– Tử Địch, ngươi ngẫm lại rồi trả lời lại cho rõ ràng.
Tử Địch rõ ràng bị dọa sợ rồi. Lý Trọng Tuấn thân là Thái Tử, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hướng tới một dân nữ như nàng cầu thân, thực tại là có chút kinh thế hãi tục.
Mặc Y hướng phía trước đi đến một bước, hai đầu gối quỳ đến trước mặt Lý Trọng Tuấn:
– Thái Tử điện hạ xin thứ tội cho. Ta cùng với muội muội đã sớm ở trước máu tươi của mẫu thân phát qua lời thề độc, cuộc đời này chỉ phụng dưỡng một mình Tần tướng quân. Thái Tử nếu là mạnh mẽ cưỡng cầu, tỷ muội hai người chúng ta cũng chỉ đành lấy cái chết để tạ tội.
Tử Địch một chút đã muốn rơi lệ xuống, cùng Mặc Y quỳ lại với nhau:
– Tỷ tỷ nói đúng…
Lý Trọng Tuấn thở dài một tiếng, cụt hứng ngồi xuống đó.
Tần Tiêu nhìn Lý Trọng Tuấn biểu tình uể oải, cũng khẽ thở dài một hơi:
– Tiên nhi, A Man, các ngươi ở chỗ này bồi Thái Tử ngồi nói chuyện một chút. Mặc Y, Tử Địch, các ngươi…đi theo ta!
Dứt lời đã đi đến bên ngoài cửa.
Lý Trọng Tuấn giương mắt nhìn ba người hướng ra ngoài đi đến, thở dài một tiếng, trầm mặc không nói.
Tần Tiêu mang theo hai tỷ muội đi tới trong phòng ngủ của mình, chỉ vào cái ghế nói rằng:
– Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lần thật tốt.
Hai tỷ muội thấp thỏm bất an ngồi xuống, đều cúi đầu lại, không dám nhìn vào mắt của Tần Tiêu.