Vì một nam nhân yếu đuối như hắn mà nghe tin đó hẳn là sẽ đau lòng đến nỗi sẽ cắn lưỡi tự tử mất?
À quên mất, trưởng cung vỗ vỗ mặt mình.
Phải mau mau nói chuyện kia cho bệ hạ nghe mới được!
Lòng can đảm không biết từ đâu ra bỗng nhiên dồn vào người trưởng cung, bà ta vội đi theo cô, “Bệ hạ, hạ nhân còn chuyện này muốn nói ạ.”
Vân Yến gật gật đầu ra hiệu cho phép trưởng cung nói.
“Chuyện là… Thanh Tuệ Hi trước khi xuất cung tu hành thì muốn gặp bệ hạ một chốc, nên là nhờ hạ nhân gửi lời cầu xin đến ngài ạ.”
Nhắc đến Thanh Tuệ Hi, con ngươi của Vân Yến không có chút gợn sóng nào.
Ha hả, Vân Yến còn có thể cảm thấy thế nào khi nghe đến ba từ Thanh Tuệ Hi ngoài vô ngữ đây?
Nhiệm vụ thì cũng đã xong từ lâu, cô cũng có còn trách nhiệm gì với Thanh Tuệ Hi nữa đâu.
“Báo lại với các cung nhân cạnh Thanh Tuệ Hi là trẫm dạo này rất bận, không có thời gian gặp hắn.” Vân Yến phủi tay liền vứt đi trách nhiệm đối với Thanh Tuệ Hi.
Thấy Vân Yến trông có vẻ đang cọc, trưởng cung không dám nghĩ nhiều mà liền dạ dạ vâng vâng rồi đi theo cô.
Trưởng cung cảm thấy mình không thể đùa với năng lực đọc suy nghĩ vô cùng tâm linh của cô được đâu.
Bà ta nghĩ gì Vân Yến cũng biết cả, nếu nghĩ bậy bạ thì cô sẽ tiện tay chém đầu bà ta luôn đấy.
Nhưng mà phu thê kết tóc…
Không nghe thấy tiếng bước chân của trưởng cung nữa, Vân Yến xoay người quát một tiếng: “Trưởng cung!”
Quán tính làm cho trưởng cung đột nhiên thốt lên câu: “Hạ nhân sai rồi!”
Vân Yến trợn mắt, “Tay chân người đã lề mề rồi, bây giờ đầu óc cũng vậy à? Già rồi nên muốn trẫm cho về hưu đúng không?”
Trưởng cung liên tục lắc đầu, đột nhiên lại chơi trò nịnh nọt cô, “Hạ nhân chính bị vẻ đẹp của bệ hạ làm mù mắt…”
Vân Yến mặt không đổi sắc chờ bà ta nói hết câu.
“… chó của hạ nhân nên không kịp đi theo bệ hạ ạ.” Trưởng cung lắp bắp một hồi mới nói hết câu.
Vân Yến: “…” Chắc chắn là lúc nãy bà ta vừa nói xấu cô nên mới giật mình.
Vì lần này là thời gian đặc biệt nên Vân Yến tạm bỏ qua cho trưởng cung một lần.
“Đừng có lề mề nữa, đi thôi.”
“Vâng!”
_
Nơi mà trưởng cung đưa Vân Yến đến là cung điện ngày trước của Phùng Ái Quân khi hắn mới nhập cung.
Vì bấy giờ cung điện này ít khi được dùng cho nên xung quanh toàn là bụi, thế nhưng cung nhân vẫn cho Phùng Ái Quân vào được cũng hay thật đấy.
Càng vào sâu bên trong, hình ảnh cô độc quạnh hiu của nam tử lại càng hiện rõ hơn trong mắt Vân Yến.
Ra hiệu cho trưởng cung ra ngoài xong, Vân Yến mới ngồi vào bàn, mặt đối mặt với Phùng Ái Quân.
Nhìn thấy khuôn mặt bị bỏng một phần của Phùng Ái Quân, Vân Yến cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Người đầu tiên lên tiếng là Vân Yến.
“Đã lâu không gặp, Phùng Ái Quân.”
Phùng Ái Quân nâng khóe môi tạo thành một nụ cười cao quý, “Ta cũng đã lâu rồi không gặp bệ hạ.”
“Cả Phùng gia bây giờ chỉ còn mình ngươi và Phùng Linh Nhạc, hẳn là ngươi đã biết việc này nhỉ?” Vân Yến chớp chớp mắt, “Ngươi nên cảm ơn Phùng Trinh Du vì đã vô tình cứu ngươi một mạng.”
Nghe thế, Phùng Ái Quân liền cười muốn khùng.
“Bệ hạ à, rõ ràng là nàng biết tính tình Phùng Trinh Du như thế nào mà.” Phùng Ái Quân sờ sờ phần da mặt không còn láng mịn của mình, đáy mắt tối sầm, “Bà ta là một kẻ mà ta ghê tởm một chết.”
Chỉ vì hắn ta bị người của Hoàng Châu Sa hại cho hủy dung mà bà ta liền cho rằng hắn vì nhung nhớ Hoàng Mục Thánh nên tự phá hủy dung mạo của mình.
Thật là nực cười muốn chết, nhất là khi mà bà ta cho người nhốt hắn ở chốn xó xỉnh khỉ ho cò gáy nào đó để hắn tự sinh tự diệt rồi mau chết sớm.
Nhưng mà bây giờ Phùng Trinh Du đã chết, Phùng Ái Quân xem như đã vơi đi mấy phần hận thù.
Tuy nhiên, hận thù đối với người đối diện thì trong lòng hắn vẫn chưa nguôi ngoai được chút nào.
“Trẫm đến đây không phải là để hàn huyên cùng ngươi.” Vân Yến chống cằm nhìn hắn ta, ánh mắt không có một tình cảm dư thừa.
Chẳng biết là vì sao khi nhìn phải ánh mắt đó, Phùng Ái Quân lại hơi hốt hoảng.
Chờ hắn bình tĩnh lại, đã là năm phút sau đó.
“Bệ hạ muốn hỏi hạ nhân về chuyện của Phùng Trinh Du sao?” Phùng Ái Quân cười tự giễu, “Thế thì ngài chẳng lấy được thông tin hữu ích gì từ ta đâu.”
Vân Yến nhướng mày, cô đáp: “Mấy việc như thế, trẫm không cần phải tìm đến ngươi.”
Phùng Ái Quân hơi bất ngờ với lời nói của Vân Yến.
Nếu như cô tìm đến hắn không phải là vì việc liên quan đến Phùng Trinh Du thì sẽ là về cái gì đây?
“Trẫm vẫn luôn biết ngươi hận trẫm, chẳng qua là trẫm không hiểu lý do mà ngươi hận là gì.”
“Bệ hạ thật sự đưa ta về lại hoàng cung chỉ vì một câu hỏi vô vị như vậy ạ?” Phùng Ái Quân cười lạnh.
“Nếu không phải thì sẽ thế nào?” Vân Yến bá đạo nói, “Ngươi bây giờ chẳng qua là một hạ nhân, trẫm nói gì thì ngươi cũng nên ngoan ngoãn trả lời một chút, may ra còn có con đường sống.”
Phùng Ái Quân tay siết chặt y phục bẩn thỉu trên người mình, “Bệ hạ nói đúng.” Hắn mỉm cười, đôi mắt lộ ra một tia mệt mỏi cùng đau đớn.
“Ta hận bệ hạ là vì cho đến bây giờ nàng vẫn chưa một lần thị tẩm ta.”
“Ta hận nàng vì lần đầu của ta lại dành cho Hoàng Châu Sa chứ không phải là người thê tử mà ta được gả cho.”
“Ta hận nàng là vì Phùng Trinh Du bảo ta hận nàng.”
“Nhiêu đấy lý do đã đủ cho bệ hạ hài lòng chưa ạ?”
Vân Yến không đáp, dường như cô đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.
Mái tóc đỏ quen thuộc của cô dù dưới ánh sáng hay trong bóng đêm vẫn tự mình rực sáng như vậy.
Phùng Ái Quân nhìn mái tóc ấy đến thất thần, khi hồi thần lại rồi, hắn lại hỏi cô: “Nếu bệ hạ đã hài lòng, vậy có thể đáp ứng ta một yêu cầu này được hay không?”
“Nói đi.” Vân Yến liếc Phùng Ái Quân một cái.
“Ta muốn khi mình chết, xác sẽ được chôn cạnh ngài với tư cách là phu thê.”
“…”
“Bệ hạ chán ghét và kinh tởm ta đến vậy sao?”
“Việc này vốn không do ta quyết định.”
“Không do ngài quyết định sao ạ? Hahahaha… Đây là câu nói hài hước nhất trong cuộc đời ta từng nghe thấy đấy, bệ hạ ạ…”