“Đúng…đúng, chúng ta chạy thôi, nhân lúc hắn ta chưa có chứng cứ, chúng ta mau rời khỏi Hải Long, ta biết đường ngầm ra khỏi thành”.
Ninh Hùng thở dài, nói: “Chỉ đành vậy, con mẹ nó, lão tử vất vả kinh doanh bao năm, đúng là đáng tiếc”.
Hai bọn chúng bắt đầu thu dọn hành lý trong đêm, đem theo thật nhiều ngân lượng chuẩn bị bỏ chạy.
Quản Cùng vừa thay thuốc xong, đang nằm trên giường chửi bới.
“Mẹ kiếp, ngủ cũng không ngủ nổi, đợi khi ta xử tội tên Lưu Trạch Tề, nhất định sẽ khiến mông ông ta nở hoa”.
“Báo…”
Bên ngoài có tiếng hô.
“Sao thế?”
“Quản đại nhân, Ninh Hùng và Lưu Trạch Tề đang thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi thành Hải Long”.
“Muốn chạy, nào dễ như vậy, gọi đội thị vệ, đuổi theo…”
Khi Ninh Hùng và Lưu Trạch Tề đang đánh xe chuẩn bị ra khỏi thành từ cổng bí mật, đột nhiên bị một toán binh sĩ toàn thân khôi giáp đen tuyền lấp lánh chặn đường.
“Hai vị muốn đi đâu đây?”
Quản Cùng bước ra.
Ninh Hùng gượng cười: “Quản đại nhân, ý gì đây?”
Lưu Trạch Tề nhìn Quản Cùng, chính là thanh niên bị ông ta đánh hai mươi đại bản, tức thì nhũn cả người, quỳ phịch xuống.
“Quản đại nhân, hạ quan có mắt không thấy Thái Sơn, Quản đại nhân tha mạng”.
Ninh Hùng khinh thường liếc Lưu Trạch Tề: “Lưu đại nhân, ông sợ cái gì? Quản đại nhân hôm đó không hề nói ra thân phận, hơn nữa công khai phỉ báng mệnh quan triều đình trên công đường, chỉ phạt hai mươi đại bản đã là nhẹ tay rồi”.
Lưu Trạch Tề ngượng ngùng nhìn Ninh Hùng, Ninh Hùng đánh mắt với ông ta.
Lưu Trạch Tề hắng giọng nói: “Đúng…đúng, Quản đại nhân ngài không nói ra thân phận, hạ quan lúc đó tưởng chỉ đơn giản dạy dỗ thường dân, hiểu lầm cả”.
“Hiểu lầm, vậy hai ngươi hiểu lầm nhiều thứ thật đấy, người đâu, bắt chúng lại cho ta”.
“Gượm đã”.