Thủ hạ rắc thuốc cho anh ta hoảng sợ: “Thủ lĩnh, anh không sao chứ?”
Chiến sĩ mặt tròn cắn chặt răng, cố chịu đựng để không kêu ra tiếng.
Chiến sĩ tuổi trẻ lúc nãy rắc thuốc đang định đứng dậy chất vấn Nguyên Chiến, vô tình đảo mắt qua vết thương trên bụng chiến sĩ mặt tròn liền cứng họng.
Một chiến sĩ trẻ tuổi khác lo lắng cho chiến sĩ mặt tròn, lại muốn theo dõi Nguyên Chiến không cho hắn bỏ trốn, liền gấp đến mức không biết làm gì cho tốt.
Nguyên Chiến ngồi ở đằng kia tiếp tục nặn chậu hoa chơi, không hề quan tâm tới tình huống bên chỗ chiến sĩ mặt tròn.
Nhưng Nghiêm Mặc vẫn chú ý bên đó: “Có hiệu quả kìa, máu ngừng chảy rồi.”
Lúc này Nguyên Chiến mới ngẩng đầu nhìn sang, khi hắn nhìn đến cơ mặt vặn vẹo của đối phương, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, trực tiếp hỏi thẳng: “Đau lắm hả?”
Chiến sĩ mặt tròn cố hết sức gật đầu.
Nguyên Chiến thấy anh ta đau thê thảm, lập tức thầm hỏi Nghiêm Mặc: “Sao anh ta lại đau dữ vậy?”
“Đáng lẽ không có đau, nhưng vì bỏ thêm da của tôi nên thuốc này vốn là giảm nhiệt cầm máu bình thường nay biến thành thuốc giảm nhiệt cầm máu thúc đẩy lên thịt non. Hiệu quả đặc biệt của nó là kích thích tế bào ở vết thương mọc thịt mới và nhanh chóng khép lại, đau một chút cũng là bình thường thôi, lúc thanh niên trổ mã thì chân với đầu gối cũng thường ê ẩm đó.”
“Lúc thân thể em khôi phục lại, mọc ra thịt mới thì cũng đau như vậy?” Đây mới là điều hắn quan tâm.
Cho nên tôi mới bám lên người anh đó, lúc trước còn ở trong thân thể vừa bị đụng chạm một chút liền thiếu chút nữa đau đến hồn phi phách tán.
“Mặc?”
“Rất đau.”
“Em ở trong thân thể tôi cũng cảm thấy đau sao?”
“Ừ, nhưng đỡ hơn rất nhiều, mà nói chung là vẫn cảm thấy đau.”
Cuối cùng Nguyên Chiến cũng yên tâm hơn một chút: “Vậy em chờ tới khi thân thể hoàn toàn khôi phục rồi hẵng trở về.”
“Để xem tình huống đã.” Linh hồn rời khỏi thể xác một thời gian quá dài hình như cũng không tốt lắm đâu.
Chiến sĩ mặt tròn đau chịu không nổi, nhịn không được hỏi Nguyên Chiến: “Sao lại đau như vậy? Rốt cuộc này là thuốc trị thương hay là thuốc độc?”
“Máu đã ngừng chảy.” Nguyên Chiến chỉ ra sự thật.
Chiến sĩ mặt tròn không thể cúi đầu dòm bụng mình, liền nhìn về người thủ hạ mới rắc thuốc lên cho mình.
Chiến sĩ trẻ tuổi kia vội vàng gật đầu. Người vây quanh hóng chuyện cũng châu đầu lại nhìn, thấy máu quả thực đã ngừng chảy, cả đám liền xì xào bàn tán.
Chiến sĩ mặt tròn bảo thủ hạ đỡ mình dậy, sau khi đứng dậy liền cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó ngẩng đầu nói: “Thuốc này anh có bao nhiêu? Tôi muốn mua hết!”
“Một bình một viên nguyên tinh tệ cấp năm.”
“Mắc quá, một viên cấp bốn, tôi mua hết.”
Nguyên Chiến cười cười với chiến sĩ mặt tròn rồi không để ý tới anh ta nữa.
Có một người thử thuốc, người hóng chuyện xung quanh cũng bắt đầu hỏi giá Nguyên Chiến, phản ứng bình thường nhất của mọi người là nói nó quá mắc, cái giá này không khác gì giá bên khu quý tộc do tư tế tự tay làm ra.
Nguyên Chiến cắn chặt cái giá một bình một viên cấp năm không nhả. Dù sao mọi người đã thấy hiệu quả, nếu ai thật sự cần thì sẽ qua đây giao dịch đàng hoàng.
Rất nhanh sau đó, một ít du thương dường như cũng là người đến từ bên ngoài đi tới chào hỏi, cũng có người ăn mặc quý tộc đi qua, ngay cả thần thị cũng dạo qua đây, có điều nhóm thần thị không trực tiếp ra mặt mua thuốc, chỉ mua thảo dược mà thôi.
Từ xưa đến nay, mọi loại thương phẩm đều sợ nhất là bị người ta tranh đoạt. Ba, bốn người đồng thời tỏ vẻ muốn bao trọn đống thuốc trị thương, đám người vây xem lập tức không còn là vây xem nữa, chỉ cần ai có chút tiền dư dả là muốn mua một bình về để phòng ngừa những tình huống đột ngột. Mà người tới ra giá nhiều thì càng nhiều người thấy náo nhiệt mà bu lại.
Rất nhiều người đi qua vừa nghe tả lại dược hiệu liền muốn đi giở bụng của chiến sĩ mặt tròn lên xem, mà chiến sĩ mặt tròn cũng muốn bảo đảm loại thuốc này thật sự không thành vấn đề, nên để áo phạch bụng luôn, cứ thế phô vết thương ra cho người ta coi.
“Ồ, có phải miệng vết thương đã mọc một lớp màng mỏng không?”
“Lúc nãy còn đổ máu, tôi tận mắt nhìn thấy, bây giờ lại không chảy nữa, miệng vết thương còn nhỏ lại, thuốc này thật sự không tồi.”
“Mấy người nhìn miệng vết thương kia kìa, bị động vật gì cào vậy?”
“Dù sao cũng không giống như bị đàn bà cào.”
“Ha ha ha!” Người hóng chuyện cười ồ lên.
Chiến sĩ mặt tròn khá vui tính, không để ý chuyện bị mọi người lấy ra mua vui, có người hỏi anh ta bị con gì cào, anh ta liền vừa cười vừa nói: “Mua người mèo về làm nô lệ, đã không nghe lời mà móng vuốt còn bén nhọn, chưa ngủ được lần nào bị cô ta cào, cào xong còn chạy mất.”
“Người mèo của anh cũng bỏ trốn? Tôi nghe nói chiến sĩ cấp tám Lam Hạc vừa mới mua một thằng nhóc người mèo, bây giờ cũng mất tiêu.”
Đề tài của mọi người liền bị dời đi, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc vừa nghe thấy hai chữ người mèo liền dựng lỗ tai lên, nhưng mọi người còn chưa nói được gì nữa thì đã bị tiếng hô quát truyền đến cắt ngang.
“Tránh đường, tránh đường! Đừng chắn hết đường đi!”
Chiến sĩ mặt tròn thấy trận thế của người tới liền vội vàng mang hai thủ hạ của mình chạy đi mở đường tiếp đón.
Thật ra đường rất rộng, nhưng mục tiêu của người tới hình như là quầy hàng của Nguyên Chiến.
Cũng may là người vây xem vừa thấy trận thế này liền tự giác tránh đường,
Nguyên Chiến ngẩng đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt là một người đầu đội cái mũ lông chim vểnh cao.
Những sợi lông chim dùng để làm chiếc mũ đó vô cùng sặc sỡ, năm màu lông vô cùng tươi chói, mà ba cọng lông chim cắm đằng trước thì dựng lên thật cao, lại còn thẳng đứng, trên đuôi lông có họa tiết màu xanh ngọc hình con mắt, nhìn qua trông rất nổi bật.
“Đó là lông chim công.” Nghiêm Mặc rất bội phục cái người đội mũ lông chim kia, có thể khoa trương như vậy thì không phải người bình thường rồi.
Đám người dạt ra hai bên, để lộ một người đến từ bên ngoài, ăn bận đẹp đẽ, đầu đội lông chim, người nọ bị đám quần chúng vây xem bao ở giữa.
Vì sao lại nói là người đến từ bên ngoài? Bởi vì Nguyên Chiến chỉ liếc mắt một cái thôi đã nhận ra khí chất và quần áo cũng như đồ trang sức của đối phương hoàn toàn khác với người Âm Thành.
“Lông chim nhìn thì nhẹ nhưng cắm nhiều như vậy, lại còn cố định chúng nó chặt chẽ, thì trọng lượng sẽ không nhẹ đâu. Tôi dám cá là đốt sống cổ của cái cô kia đã bị dị tật.” Nghiêm Mặc quan sát một phen rồi đưa ra lời đánh giá.
Người đội mũ lông chim là một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy, cô ta đeo một chiếc khăn che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt, da dẻ cô ta cũng được vải dệt bao bọc kỹ lưỡng, ngay cả da tay cũng không để lộ ra.
“Thuốc của anh có thể nhanh chóng cầm máu?” Một người trông có vẻ như là người hầu tiến lên trước, không khách khí hỏi dò Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến nặn cái chậu hoa thành hình bát giác theo lời Nghiêm Mặc.
“Ê, người bộ lạc, anh không nghe thấy tôi hỏi gì à?” Người hầu không vui, quát lên một tiếng.
Nguyên Chiến càng không đếm xỉa gì đến đối phương.
“Vút!” Một chiếc roi bỗng dưng quất tới chỗ Nguyên Chiến, đồng thời một giọng nữ cũng vang lên: “Trở về, đừng có khiến ta mất mặt!”
Tên thị vệ kia biến sắc, lập tức cúi đầu rụt người lui ra sau cùng.
Không ai ngờ người phụ nữ đầu đội mũ lông chim kia vừa ra mặt liền quất người như vậy.
Chiến sĩ mặt tròn cảm thấy thật đau đầu, anh ta nhíu mày, cái người đến từ bên ngoài này sao lại kiêu ngạo như vậy, theo lý thì anh nên đứng ra ngăn cản, nhưng thân phận đối phương không phải bình thường, ngay cả thành chủ của bọn anh mà cũng phải cẩn thận tiếp đãi, hiện giờ đối tượng mà đối phương ra tay cũng là người đến từ bên ngoài, kỳ thật anh ta không nhúng tay vào là đúng. Nhưng anh ta lại vừa mới nhận được lợi ích từ người ta, nếu cứ đứng nhìn thì quá mức vô tâm rồi.
Ngay khi chiến sĩ mặt tròn muốn đứng ra hoà giải thì Nguyên Chiến động đậy.
Chỉ thấy hắn nhấc tay lên bắt lấy chiếc roi.
Người phụ nữ kia muốn thu roi lại nhưng vừa dùng sức thì thiếu chút nữa đã té ngã, nếu không phải có người lặng lẽ đỡ lấy thì chắc cô ta đã phải xấu mặt.
Cô ta nỗi giận. Nhưng một người đàn ông đứng bên cạnh cô ta lại giữ chặt lấy, thì thầm gì đó với cô ta một câu.
Khi cô ta cúi đầu nhìn chiếc roi của mình, lúc này mới phát hiện chiếc roi đã toàn biến mất.
“Mi biến roi của ta thành bụi đất? Mi là chiến sĩ khống chế đất?” Cô ta cao giọng hỏi, tựa như mừng rỡ lại tựa như không tin.
Nguyên Chiến áp chế lửa giận, trước khi Nghiêm Mặc khôi phục lại, hắn không muốn gặp phiền toái lớn ở Âm Thành. Nếu ả đàn bà này thức thời, mau dẫn người đi khuất mắt hắn thì tất cả mọi người đều ổn.
Nhưng cô ta thấy hắn không đáp lời, giọng nói lại lạnh như băng: “Mi là chiến sĩ khống chế đất, vậy mi là người của bộ lạc phụ thuộc Thổ Thành? Mi từ đâu đến? Là chiến sĩ cấp mấy? Vì sao không tới Thổ Thành mà lại tới Âm Thành?”
Nguyên Chiến nhếch mép cười lạnh.
Người hóng chuyện xung quanh đều cho rằng vị chiến sĩ bộ lạc này sắp phải chịu thiệt lớn, bởi vì không ai là không biết một bộ lạc nhỏ đối nghịch với Thượng Thành thì chỉ có nước chết.
Cũng chẳng trách mọi người lại xem nhẹ Nguyên Chiến, cách ăn mặc của người này quả thật rất dễ khiến người ta hiểu lầm, rõ ràng Lam Âm đã phái người đưa trang phục tới tặng cho hắn, nhưng từ trên xuống dưới của hắn vẫn cứ bận một cái váy da độc nhất, trên mặt còn mang hình xăm bộ lạc, lại đi chân trần, nhìn kiểu gì cũng không giống chiến sĩ cấp cao cao quý ở Tam Thành.
Hơn nữa hắn còn đang ngồi, thẻ bài đen chứng tỏ cho thân phận của hắn bị che mất, căn bản không một ai chú ý đến.
Cô ta thấy Nguyên Chiến không thèm đếm xỉa tới mình, giọng nói đã lạnh đến cực điểm: “Mi có biết ta là ai không? Dám có thái độ đó với ta!”
Cuối cùng Nguyên Chiến cũng nhả ra cho cô ta ba chữ: “Cô là ai?”
Cô ta liền tức tới mức suýt thì bật ngửa, thị vệ bên cạnh cô ta lập tức quát lên: “To gan! Vương hậu của Thổ Thành tới đây, tên chiến sĩ khống chế đất kia, mi còn không mau hành lễ với vương hậu!”
Vương hậu Thổ Thành! Nghiêm Mặc cười lớn một tiếng: “Sư phụ của tôi từng nói cái gì nhỉ, ông ấy nói ả đàn bà của thành chủ Thổ Thành rất đáng ghét, nên bị ông ấy hung hăng nguyền rủa một phen, phải không nhỉ?”
“Xem ra là đáng ghét thật.” Nguyên Chiến cũng cười, cười đến mức hung ác dữ tợn. Hắn không nhớ rõ chuyện của Chú Vu, nhưng thù hận đối với Thổ Thành thì lại nhớ kỹ, hắn còn tưởng chuyện báo thù chỉ có thể gác lại, chờ tới sau này có cơ hội rồi xử lý, nào ngờ người Thổ Thành lại chủ động tìm tới trước mặt hắn!
Nghiêm Mặc tiếp tục cười ha hả, nhưng trong tiếng cười lại không có chút ý cười nào: “Anh đoán xem ông ấy nguyền rủa ả ta cái gì?”
“Chú Vu nguyền rủa ả? Tôi thật tò mò ả ta đến Âm Thành làm cái gì.” Nguyên Chiến hơi dừng lại một chút: “Mặc, em nói xem tôi nên giết ả hoàng hậu này như thế nào đây?”
“Bé ngoan, lúc giết người đừng có hỏi tôi.”
Nguyên Chiến biết phải làm sao rồi.
Thị vệ của vương cung Thổ Thành lớn tiếng quát xong mà Nguyên Chiến vẫn bệ vệ ngồi ở đằng kia, trong tay chơi một hòn đất, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười ban cho.
Vương hậu Thổ Thành căm giận ra lệnh: “Bắt lấy hắn!”
“Khoan đã!” Chiến sĩ mặt tròn nhịn không được hô lên: “Vị này cũng là khách của Âm Thành chúng tôi.”
“Khách? Một bộ lạc dã nhân mà khách khứa cái gì? Hắn xứng à? Bắt lấy hắn!” Vương hậu Thổ Thành không đợi chiến sĩ mặt tròn phản ứng lại đã nói tiếp: “Đây là chuyện của Thổ Thành ta, Âm Thành các người đừng có nhúng mũi vào!”