Lương Hạ ấp úng, cô lúc này đang sợ hãi, sợ lỡ như có người vào đây nhìn thấy cảnh này thì chết dở.
Nhưng Khương Ngọc thật sự không thèm để tâm, cứ áp sát tới, đến khi thân thể cô tựa hẳn lên tường, đè bầu ngực căng tràn lên người cô, hai tay cô bỗng không còn tác dụng gì nữa, cứng đờ như gỗ.
“Đừng gì cơ?”
Đôi môi của Khương Ngọc một mạch xâm chiếm, vùi trong hõm cổ cô, dần dần kiếm tìm xương quai xanh tinh xảo của cô, cả giọng nói cũng trở nên mơ hồ yêu dị không rõ.
Lương Hạ không ngừng trốn tránh, cô gào lên:
“Khương Ngọc! Cô say đấy à? Điên rồi đúng không?”
Khương Ngọc tảng lờ, một tay đặt sau lưng cô, đôi môi len lỏi vào trong cổ áo cô, tay kia bắt đầu không an phận luồn vào áo, chạm lên bầu ngực nhỏ nhắn của cô. Lòng bàn tay nóng rực như lửa, gần như làm bỏng trái tim cô, ngay sau đó cả cơ thể cũng nóng bừng lên.
Ý thức được nụ hôn của Khương Ngọc dần dần đã trở nên mạnh bạo, môi không ngừng mơn man **** *** cần cổ mảnh khảnh của cô, men theo da thịt mẫn cảm đến cằm, dần dần có xu hướng muốn che kín môi cô, Lương Hạ thở dốc, đưa tay muốn đẩy Khương Ngọc ra, oán trách:
“Đừng thế.”
Khương Ngọc không quan tâm, bàn tay nhanh chóng khoá chặt hai cổ tay cô lại, hơi thở hơi trầm khàn, cười yêu dị:
“Tôi không thỏa mãn được em à? Nên em tìm kẻ khác thay tôi?”
“Khốn kiếp!” Lương Hạ gào lên mắng chửi.
Đáp lại cô, Khương Ngọc túm lấy hai cổ tay cô kéo vào một căn phòng gần đó, thân thể chưa kịp phản ứng, Khương Ngọc đã động tác gọn gàng khóa lại cửa, Lương Hạ thật sự không biết làm sao cho phải. Thân thể bị áp lên vách tường, cô nghiêng đầu tránh qua một bên, lên tiếng:
“Cô bây giờ muốn làm nhục tôi như vậy sao?”
Giọng Lương Hạ vô cùng lạnh nhạt, phẫn nộ:
“Cô không nhìn nổi tôi sống tử tế à?”
Khương Ngọc nhìn cô, đột nhiên áp sát người tới, có chút thô bạo hôn xuống, âm thanh kia gần như rít ra từ kẽ răng:
“Tôi thỏa mãn em. Em không được tìm kẻ khác.”
Dứt lời, Khương Ngọc thô lỗ xé quần áo Lương Hạ ra, thở hổn hển nói:
“Em chỉ được yêu tôi thôi. Tôi thỏa mãn em là được đúng không? Không được yêu kẻ khác. Không được.”
Khương Ngọc mạnh bạo hôn cô, ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy mang theo ý giận dỗi, một tay vòng qua ôm chặt eo cô, lực mạnh như muốn ép khô hai thân thể với nhau. Lương Hạ không động đậy được, phía trước ngực đáng thương bị đè chặt vào bầu ngực căng đầy của Khương Ngọc.
Cảm giác vừa ngộp thở vừa mềm mại chết người khiến cô bàng hoàng sửng sốt.
Môi của Khương Ngọc rất mềm mại, vuốt ve mân mê môi cô, nháy mắt tựa như có dòng điện chạy qua, Lương Hạ rùng cả mình, đôi môi gợi cảm ấy đang dán chặt lên môi cô, đầu lưỡi lẻn vào trong, khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Lương Hạ ban đầu có chút ngẩn ra, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, cô vùng vẫy, gào lên:
“Cô điên rồi à? Buông ra.”
Có thể là dưới sự tức giận, sức cũng sẽ đặc biệt lớn, Khương Ngọc tay nắm lấy cổ tay cô giơ lên đỉnh đầu, trong con ngươi tràn đầy u ám:
“Đây không phải là thứ em muốn sao?”
Chỉ với vài động tác, Khương Ngọc đã xé cổ áo Lương Hạ ra, cưỡng ép tiếp tục hôn lên môi cô, cái lưỡi ẩm ướt cạy răng môi cô ra, xông vào chiếm lĩnh thành trì.
Cả cơ thể nữ nhân mềm mại đè chặt lên người Lương Hạ, nụ hôn trên môi dần gia tăng sức lực, hai cánh môi ái muội mở ra, đầu lưỡi thò vào đảo khắp khoang miệng cô.
“Ưm….Ưm….”
Lương Hạ không nói nên lời, môi bị lấp kín, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ cần khẩn.
Lại không biết tiếng kêu này chọc đến Khương Ngọc toàn thân hưng phấn, kích động, tay ở eo cô cũng dần vuốt lên.
Lương Hạ bị hôn đến mơ màng, những nơi trên cơ thể bị sờ soạng đều trở nên bủn rủn. Hai chân cô mềm ra, đến độ không chịu nổi sức lực của chính mình, toàn thân cảm thấy ngứa ngáy không thể chịu được.
Lương Hạ cố hết sức dùng toàn bộ lý trí với sức mạnh vùng vẫy, nhưng lại không thể dịch nổi dù chỉ một chút. Chiếc eo nhỏ nhắn bị một tay Khương Ngọc ôm chặt, đè vào vách tường, cảm giác áp bách của thân hình cao hơn cô hẳn một cái đầu, bao phủ toàn bộ cơ thể cô.
“A…” Lương Hạ cố nghiêng đầu né tránh, lửa giận tăng lên: “Khốn kiếp! Cô điên rồi!”
Người bên trên đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn cô dường như nhìn thấy cả sự u ám, Khương Ngọc nắm cổ tay cô, dần dần dùng sức, giọng nói châm biếm vang lên:
“Điên?”
Khương Ngọc khẽ nhướng mày, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Tôi quả thật là một kẻ điên. Vì quá khứ tồi tệ đó, sợ rằng em chán ghét mà vứt bỏ tôi, nên từ sai lầm này nối tiếp đến sai lầm khác. Cho dù muốn quay đầu cũng đã muộn màng. Nhưng mà…”
Lương Hạ ngẩn ra.
Khương Ngọc chăm chú nhìn cô giây lát rồi nhẹ nhàng buông cổ tay cô ra.
“Khương Ngọc! Chúng ta đã kết thúc rồi!”
Lương Hạ vừa nói vừa hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự giận dữ của Khương Ngọc dần tan đi, ngữ điệu của cô hết sức bình lặng.
So với hình ảnh nhút nhát của cô thường ngày, hôm nay hoàn toàn như hai người khác biệt, giọng nói cũng lạnh như băng:
“Cô tìm đến tôi làm gì nữa?”
Khương Ngọc bật cười, ngữ khí hơi cứng rắn một chút, nhìn sâu vào đáy mắt cô:
“Vì nhớ em.”
Giọng nói quen thuộc và ấm áp ấy ít nhiều khiến Lương Hạ bình tĩnh lại.
Cô ngước lên, Khương Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm, trên khuôn mặt yêu nghiệt còn một chút ửng đỏ bất thường.
Lương Hạ hơi đỏ mặt, dáng vẻ lúc này của cô có chút thanh tú, đập vào mắt Khương Ngọc bỗng trở thành một bức tranh đẹp đẽ.
Khương Ngọc đúng là nhớ cô, từ lúc cuộc họp ở Khương thị kết thúc tới khi làm xong tài liệu nhưng con tim không thể nào yên, cứ nhớ cô.
Khương Ngọc rất thích ánh mắt cô nhìn mình lúc xưa, mềm mại, như thực như mơ, cũng như lúc này, có một chút e thẹn, một chút xấu hổ ngượng ngùng.
“Tiểu Hạ! Tôi.. thật sự là nhớ em.”
Ánh mắt của Khương Ngọc và những mờ ám trong từng câu chữ ít nhiều khiến Lương Hạ bừng tỉnh.