“Vậy lúc ông giết người, đã từng nghĩ cho họ chưa?”
Ninh Hùng cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, lật mặt nói.
“Đại nhân, ngài nói ta giết người, chứng cứ đâu? Không thể chỉ dựa vào miệng Ngưu Nhị chứ, nếu là vậy, ta cũng có thể tìm vài người bảo rằng Ngưu Nhị giết người”.
“Ông…”
Quản Cùng nhìn ông ta, không ngờ ông ta lại vô sỉ đến mức này.
Ninh Hùng tiếp tục nói: “Quản đại nhân, nếu ngài thích hộp đồ này, ngày mai ta có thể cho người đem qua mười hộp nữa, chỉ cần ngài làm chủ cho ta là được”.
Quản Cùng cũng nhẫn nại hết nổi, bật cười lớn.
“Ông thật sự cho rằng tiền bạc mua được tất cả? Nói cho ông biết, trên đời này luôn có vài kẻ ngốc không cần tiền, rất tiếc, ngươi đã gặp phải một kẻ”.
Ninh Hùng bật lại: “Nếu là vậy, ta không còn gì để nói, hy vọng Quản đại nhân có thể cầm chứng cứ đến chất vấn, còn hộp đồ này, là hạ nhân nhà ta bỏ nhầm đồ vào trong, mong đại nhân lượng thứ”.
“Ta sẽ tìm ra chứng cứ”.
“Được, vậy ta cung kính trông chờ”.
Dứt lời ông ta quay bước bỏ đi, Quản Cùng quay sang nói với thị vệ bên cạnh: “Đi theo, trông chừng ông ta”.
Mạc Phủ Đức Xuyên, Phù Tang.
Một nữ nhân đang thản nhiên đi dạo trong phủ, đột nhiên bị thu hút bởi một con diều hồ điệp bay ngoài phủ.
Nữ nhân tròn mắt quan sát, tay không tự chủ nắm lại, người này chính là Lâm Nguyệt, mật thám Đại Lương ẩn nấp ở Phù Tang nhiều năm nay.
Đã năm năm không liên lạc, nàng ta tưởng rằng đời này sẽ cứ thế trôi qua, thậm chí suýt quên mất thân phận thực sự của mình, hôm nay đột nhiên lại nhận được tín hiệu.
Lâm Nguyệt bước vào trà lâu, một người cải trang thành ngư dân chờ sẵn ở đó, mỉm cười với nàng ta.
“Thu hi tư ức khán đông phương”.