Tống Thanh Thư nếu trong tình huống này mà vẫn còn có thừa tinh lực, mặc kệ để cho nữ hiệp Băng Tuyết Thần Kiếm ở trước mặt bị làm nhục, sẽ bị Thạch Thanh nhất định sẽ hận chết hắn, Miêu Nhân Phụng cũng sẽ xem thường hắn, đến lúc đó Tứ Đại Ác Nhân đi ra ngoài thêm mắm dặm muối một phen, danh tiếng của Tống Thanh Thư thật vất vả mới xây dựng nên sẽ hủy hoại trong một ngày.
Bởi vậy Đoàn Duyên Khánh cần Vân Trung Hạc phải đao thật thương thật làm nhục Mẫn Nhu, mới có thể xác định Tống Thanh Thư có phải là thật trúng độc hay không.
Vân Trung Hạc bàn tay đã chạm vào cái bụng dưới bóng loáng bằng phẳng, đột nhiên một tiếng xé gió lanh lảnh truyền đến, Vân Trung Hạc tưởng rằng là Tống Thanh Thư ra tay, nhất thời lạnh cả người, liền vận lên khinh công phóng người quay trở lại.
Nhưng vẫn là chậm một bước, Vân Trung Hạc mới vừa đứng vững ở bên người Đoàn Duyên Khánh, thì cảm thấy khuôn mặt mình vô cùng đau đớn, bàn tay vừa lần mò Mẫn Nhu cũng đều là vết máu.
-Hảo tiên pháp!
Đoàn Duyên Khánh ánh mắt lóe lên, nhìn từ bên trong xuất hiện một nữ nhân, trong tay nắm một cây Trường Tiên dài, chính là vũ khí vừa rồi đánh lén trúng tay của Vân Trung Hạc.
-Tại hạ đã nói các hạ dừng tay lại đi, nếu không sẽ nếm mùi đau khổ, không chịu nghe nên trước mắt chịu thiệt, các hạ vốn là hình mạo hèn mọn, bây giờ trên mặt lại bị phá rách, quả thực đã xấu lại càng thêm xấu.
Tống Thanh Thư lắc đầu, nhìn Vân Trung Hạc châm chọc nói.
-Đến lúc này mà còn nói loạn!
Hồ phu nhân đi tới bên người Tống Thanh Thư, khẽ cáu gắt.
Tống Thanh Thư tinh thần buông lỏng, giờ không còn đứng thẳng nỗi, cả người mềm nhũn ngã vào bên cạnh nàng, cười khổ nói:
-Ai, nhất thời bất cẩn, bị lật thuyền trong mương.”
Thấy rõ hình dáng của Hồ phu nhân, Miêu Nhân Phụng ngạc nhiên:
-Là Hồ phu nhân sao?
Đột nhiên chú ý tới cử động hai người thân mật, lại liên tưởng đến vừa rồi hai người ẩn nấp ở trong phòng phía sau, Miêu Nhân Phụng sắc mặt chợt khó coi.
-Cô cô xinh đẹp…cô cô xinh đẹp..
Miêu Nhược Lan thì không nghĩ nhiều như vậy, vừa nhìn thấy Hồ phu nhân, liền vui vẻ khanh khách cười, nàng giẫy giụa liền muốn chạy về hướng Hồ phu nhân, nhưng cả người vô lực, ngã xuống đất.
-Lan nhi ngoan, đợi cô cô đánh những người xấu này chạy đi, sẽ trở lại ôm ngươi nhé.
Nhớ đến năm xưa chỉ có ôm lấy Miêu Nhược Lan mấy ngày, Hồ phu nhân mỉm cười.
Thấy rõ dung nhan tuyệt mỹ của Hồ phu nhân, Vân Trung Hạc trong mắt dần lại hiện ra vẻ tham lam, lớn tiếng nói:
-Nếu họ Tống kia đã trúng độc, vậy chúng ta không có cái gì phải lo lắng. Khà khà.. vốn là đã có phu nhân mềm mại tràn đầy co dãn, một tiểu cô nương non nớt ngon miệng, không nghĩ tới lại chạy đến một mỹ nhân tuyệt sắc, Vân mỗ ngày hôm nay đúng là diễm phúc không cạn a.
Hồ phu nhân nhíu mày lại, cánh tay giương lên, Trường Tiên liền giống như ruồi bâu lấy mật hướng về trên miệng của Vân Trung Hạc phóng tới, tốc độ rất nhanh khiến Vân Trung Hạc không phản ứng kịp.
Mắt thấy Vân Trung Hạc miệng phải bị đánh nát, Đoàn Duyên Khánh hừ lạnh, giơ lên thiết trượng đem cây Trường Tiên ngăn lại:
-Muốn chết!
Dây roi quấn quanh ở trên thiết trượng, Đoàn Duyên Khánh quỷ mị cười một tiếng, dùng sức kéo một cái, dự định kéo Hồ phu nhân lại gần..
Hồ phu nhân nội thương mới khỏi, vốn thể nhược vẫn còn kém, nếu không vì cứu Mẫn Nhu, nàng cũng chắc chắn sẽ không lựa chọn chính diện ra tay chống đỡ như thế này, vì đây là phương thức không sáng suốt, giờ bị Đoàn Duyên Khánh giật kéo một cái, thân thể không kềm lại được, liền bị kéo bay qua.
Vân Trung Hạc thấy Hồ phu nhân bị lão đại nắm kéo giật lại, liền duỗi ra cây Lạn Ngân Hạc Trảo muốn thừ dịp điếm lấy huyệt đạo đối phương, vậy mà Hồ phu nhân lúc lâm nguy không loạn, mũi chân nhẹ nhàng đạp nhẹ trên cây Lạn Ngân Hạc Trảo, cả người người chim yến liền vòng tới sau lưng hai người.
-Hảo khinh công!
Đoàn Duyên Khánh cả người uốn cong, tránh thoát Hồ phu nhân tung chiêu siết lại cổ hắn bằng roi dài, lão cũng lộ ra ánh mắt nể phục.
Diệp nhị nương cùng Nam Hải Ngạc Thần thấy thế vội vã cùng lúc công qua, Hồ phu nhân nếu trạng thái bình thường, võ công kỳ thực không dưới Đoàn Duyên Khánh, chỉ tiếc là bây giờ trọng thương vừa mới khỏi, ra chiêu bất luận là cường độ hay là góc độ, đều chênh lệch thấp hơn trước mấy phần, nhưng nhờ có khinh công tinh diệu của phái Cổ Mộ, nàng mới có thể du đấu chống đỡ lâu như vậy.
Tống Thanh Thư tuy rằng thân trúng kịch độc dẫn đến cả người vô lực, thế nhưng nhãn lực vẫn còn, vừa thấy Hồ phu nhân rơi vào hạ phong, vội vã mở miệng chỉ điểm.
Bạch Mãng Tiên Pháp là của Tống Thanh Thư truyền cho Hồ phu nhân, Hồ phu nhân trong lòng cực kỳ tín nhiệm Tống Thanh Thư, tuy rằng rất khó lý giải, nhưng vẫn vô điều kiện nghe theo chỉ điểm của hắn, kết quả lại có hiệu quả một cách lạ kỳ, Tứ Đại Ác Nhân lại dần dần bị Hồ phu nhân dùng Trường Tiên chế trụ.
Diệp nhị nương biết nếu cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, thừa lúc ba người kia ngăn cản Hồ phu nhân, bàn tay hướng về phía Tống Thanh Thư ngồi giương lên, ám khí liền từ trong tay áo bắn nhanh ra.