“Không tốt.” Gương mặt xinh đẹp của Tình Nhu tái mét, nói: “Công tử vượt qua đại kiếp trước thời hạn, đã tiến vào thế giới này rồi!”
Dưới chân trời, một tầng sáng vàng rực đột nhiên nổi lên.
“A Di Đà Phật!” Tiếng niệm Phật thật lớn, truyền đi rất xa theo từng tầng từng lớp.
Ngay sau đó, một tiếng gầm thét vang lên.
“Đám tạp binh các ngươi dám giết tu sĩ tông môn ta, ta phải giết các ngươi!”
“Là giọng nói của công tử!” Hai cô gái cùng kêu lên.
Nơi chân trời, vầng sáng vàng lập tức bị ngọn lửa nóng rực phủ kín. Sóng linh lực khổng lồ va chạm vào nhau, làm phát ra từng cơn gió cuồn cuộn trên mặt đất, cuốn theo vô số bụi mù.
Khắp mặt đất, từng tia linh quang bay ra ngoài, tụ lại ở gần quầng sáng vàng, cùng phối hợp tiến công và phòng ngự với nó.
Đó là khí linh của thế giới này, vô số khí linh.
Tất cả bọn chúng đều đi ra hỗ trợ.
“Các ngươi mau đi đi!”
Tình Nhu đưa tay nhẹ nhàng vạch một cái, không gian mở ra, bên trong là vô số dòng chảy thời không hỗn loạn.
Leng keng leng keng!
Những xiềng xích quấn quanh người nàng cảm ứng được nàng phóng thích pháp lực, liền phát ra tiếng vang, nhanh chóng thít lại. Xiềng xích càng siết càng sâu, từng vết máu thấm vào trường bào màu trắng.
“Còn chờ cái gì nữa? Những khí linh này căn bản không đối phó được công tử đâu, đi mau đi!” Tình Nhu cau mày, thúc giục Cố Thanh Sơn: “Rơi vào trong tay công tử, ngươi nhất định sẽ chết, còn vị muội muội này sẽ sống không bằng chết.”
Uyển Nhi cũng vội vàng nói: “Đi mau đi mau, đừng hại tỷ tỷ bị phát hiện! Lần trước tỷ tỷ cứu người, công tử đã bắt tỷ ấy quỳ một năm trên ngọn lửa độc đấy!”
Còn không đợi Cố Thanh Sơn và Bách Hoa tiên tử có hành động, nơi chân trời đã truyền đến một tiếng hừ lạnh.
“Hừ!” Giọng của công tử áo tím truyền đến từ phía xa: “Chờ ta dọn dẹp xong những thứ này, ta sẽ trở lại trừng trị con tiện nhân ngươi.”
Vừa dứt lời, xiềng xích quấn trên người Tình Nhu bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa. Nàng kêu lên một tiếng hết sức thảm thiết, quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Dòng chảy thời không lập tức khép lại.
“Tình Nhu tỷ tỷ!” Uyển Nhi nghẹn ngào gọi một tiếng, vội vàng đỡ lấy Tình Nhu.
Bách Hoa tiên tử nhìn hai cô gái, ánh mắt dần dần trở nên ấm áp, sự đề phòng trong lòng nàng cũng giảm xuống rất nhiều. Nàng thở dài nói: “Đều là người đáng thương!”
Bách Hoa tiên tử lại nhìn về phía chân trời, từng tia linh quang đang dốc toàn lực công kích vào nơi bắt nguồn của ánh lửa kia. Nàng bỗng nhiên nói khẽ: “Không sai, là lúc này.”
“Sư tôn, người sao thế?” Cố Thanh Sơn liếc mắt liền nhận ra vẻ khác thường của nàng, vội vàng hỏi.
“Hình như ta từng thấy tình cảnh thế này rồi… Đúng vậy, đúng vậy, ta từng thấy cảnh tượng này trong điềm báo.”
Điềm báo? Điềm báo gì?
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Điềm báo về cái chết.
Điềm báo của Bách Hoa tiên tử về cái chết của chính mình.
Đây chính là tình cảnh nàng đã nhìn thấy trong điềm báo. Khi tình cảnh này xảy ra, có nghĩa là nàng sắp thân tử đạo tiêu.
Tim Cố Thanh Sơn đập thình thịch, thất thanh nói: “Sư tôn!”
Bách Hoa tiên tử lắc đầu, mỉm cười nhìn hắn: “Cả đời ta cũng là cô nhi giống như con, khi còn bé chưa hề biết ấm áp là gì cả. Sau khi nhập đạo, ta đã gặp rất nhiều biến cố, sư phụ rất nghiêm khắc đối với ta, còn chưa kịp gần gũi với người thì tông môn đã bị diệt. Kể từ đó, ta vẫn luôn một lòng muốn báo thù, mãi đến khi đạt được Phong Thánh cảnh cũng vẫn lẻ loi một mình.”
“May mà bây giờ có con, Tiểu Lâu, Tú Tú đi theo ta, cuối cùng cũng cho ta biết cảm giác có người thân ở bên cạnh là như thế nào. Các con chính là sự quyến luyến cuối cùng của ta.” Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Cố Thanh Sơn, nói: “Mặc kệ khó khăn gian khổ thế nào, về sau con cũng phải dẫn theo mấy đứa kia, sống cho thật tốt nhé!”
Nàng nhìn Cố Thanh Sơn đăm đăm, cuối cùng mang theo những tình cảm quyến luyến ấy cưỡi gió rời đi.