Tần Tiêu vỗ vỗ bàn tay của nàng:
– Hoàng đế nãi nãi đã hạ chỉ, phong ngươi làm Vĩnh Thái công chúa, Ngươi có phải là muốn khôi phục thân phận này không?
– Không muốn, ta không muốn!
Lý Tiên Huệ vội vã lắc đầu, chăm chú nói rằng:
– Cửa cung sâu tựa biển, ta không bao giờ muốn bước vào đó nữa. Ta chỉ muốn mỗi ngày lẳng lặng ở bên cạnh lão công ngươi, làm một lão bà giúp chồng dạy con. Mỗi ngày chỉ cần lo lắng ngươi ăn no hay không, mặc có đủ ấm không, tâm tình có được vui hay không, thân thể khỏe mạnh hay không, như vậy cũng đủ rồi. Sự tình khác, ta thực sự không muốn lại nghĩ đến nữa. Ta chỉ muốn làm một Tiên nhi giản đơn, một Tiên nhi của lão công…
Tần Tiêu khẽ ôm Lý Tiên Huệ, trong lòng thở dài nói: Có lão bà như Tiên nhi và hồng phấn tri kỷ như Thượng Quan Uyển Nhi, còn yêu cầu xa xôi gì nữa? Cho dù không có toàn bộ thế giới, chí ít có trong lòng hai nữ nhân này có ta là được rồi!
Mã xa chạy như bay, xoay quanh hoa tuyết, vết bánh xe thật dài…
Khi về đến nhà, bọn người hầu đang ở trước cửa quét tuyết đọng, Lý Long Cơ xuống xe, chạy về phía trong phòng. Hình Trường Phong và tướng sĩ Đặc Chủng Doanh đã sớm ra nghênh đón, đem Tần Tiêu nghênh tiếp vào trong nhà.
Rời khỏi Trường An ba ngày, đại sự gì cũng không có phát sinh, chỉ là Hoàng đế tuyên bố, Công Nhạc Công Chúa Lý Khỏa Nhi vào mười lăm tháng chạp sẽ cùng nhi tử của Võ Tam Tư là Võ Sùng Huấn thành thân. Quý phủ của Tần Tiêu cũng được đưa tới một tấm thiệp cưới màu hồng đỏ.
Tần Tiêu đem thiệp mời đưa cho Lý Long Cơ và Lý Tiên Huệ xem, bất đắc dĩ cười khổ nói:
– Thánh Hoàng bệnh tình nguy kịch, bệ hạ lại vội vàng bàn hôn sự cho nữ nhi…thực sự là rất châm biếm!
Lý Tiên Huệ khẽ thở dài một hơi:
– Muội tử này của ta, cũng rốt cục muốn thành gia. Thành gia cũng tốt, hành vi chung quy có chút ước thúc hơn.
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Kết hôn là có thể ước thúc Lý Khỏa Nhi? Nào có dễ dàng như vậy, Vi Hậu và Lý Khỏa Nhi hiện tại vẫn không gây chuyện. Là bởi vì Võ Tắc Thiên còn tại nhân gian, dư uy vẫn khiến các nàng trong lòng có quỷ mà thôi. Một ngày chờ Võ Tắc Thiên về trời, đối với mẫu nữ này… Mặc kệ nói như thế nào, Lý Khỏa Nhi chung quy sẽ không đến mức trở lại dây dưa với ta, cuối cùng cũng là bớt đi được một chuyện tình phiền toái.
Lý Long Cơ nhìn thiệp mời một cái, cười nhạt vài tiếng:
– Võ Tam Tư, tay chân thật thông thuận nha. Nhanh như vậy đã cùng bệ hạ đàm phán thành nhi nữ thân gia. Nhi tử của hắn Võ Sùng Huấn đó là nổi danh ăn chơi trác táng. Trừ việc sinh hoạt phóng túng ra, chuyện khác một mực không làm, cùng Khỏa Nhi lại thật sự là một đôi trời đất tạo nên.
Tần Tiêu ho nhẹ một tiếng, Lý Long Cơ mới hồi phục tinh thần lại, xin lỗi hướng về phía Lý Tiên Huệ cười cười:
– Tiên nhi, ta không có ý tứ đó…Cái này, là ta nói sai đi!
Lý Tiên Huệ đạm nhiên cười cười:
– Bỏ đi A Man ca ca, đều là huynh muội nhà mình, khách khí cái gì chứ. Muội tử tử này tính cách thế nào trong lòng ta cũng rất rõ ràng. Bỏ đi, không nói chuyện của nàng nữa, trên đường mệt mỏi, chúng ta đến trong tiểu lâu ở hậu đường nghỉ ngơi đi thôi?
Trong lầu hẳn là đã đốt lửa lên, đặc biệt ấm áp nha!
Lý Long Cơ nhất thời mặt mày hớn hở:
– Ta sẽ không có ý kiến gì! Ha ha! Nhanh đi đem Mặc Y Tử Địch gọi tới, đấu võ đấu võ!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ:
– Còn nghỉ ngơi gì chứ! Vừa mới xuống xe ngựa đã muốn lên chiến trường, thực sự là đấu sĩ cách mạng ngoan cường.
Lý Tiên Huệ cười hì hì:
– Bỏ đi mà. Lão công, ngươi để ta phóng túng một lần đi! Lúc này đây đi Lạc Dương, đều là chuyện khiến thương tâm, trong lòng giống như có con mèo cào vậy. Ngươi không nói lời nào chính là đồng ý rồi? A Man ca ca, chúng ta đi nhanh đi, hắc hắc, Mặc Y các nàng khẳng định đang chốn ở trên lầu đốt lửa đấy!