Ôn Hủ Hủ cúi đầu xách theo một cái giỏ nhỏ. Nhưng sau khi đến khu đồ ăn, Hoắc Dận mắt thấy em trai em gái không ngừng nói muốn cái này muốn cái kia, mà cậu lại không biết mình muốn ăn cái gì đâm ra lo lắng.
Cô nhìn đứa con trai lớn không nhịn được cười.
“Dận Dận, con muốn ăn gì? Bằng không, tối nay mẹ làm bún ốc cho con ăn được không?”
Cô dẫn theo ba đứa nhỏ đi tới khu hải sản chỉ vào mấy con ốc đang phun bong bóng bên trong bể nước.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận lập tức thần thái sáng lên: “Vâng!”
Cậu gật mạnh cái đầu nhỏ một cái, tỏ vẻ rất vui vẻ tiếp nhận đề nghị của mẹ.
Vì thế Ôn Hủ Hủ lại bảo nhân viên siêu thị cân cho cô mấy cân ốc vừa béo vừa tươi.
Mua xong ốc, bốn mẹ con sắp dời bước quay đi, bỗng nhiên Hoắc Dận lại kéo cô lại: “Vậy còn ba thì sao?”
“Hả? ” Ôn Hủ Hủ giật mình.
Ba cậu?
Nội tâm cô không biết vì lý do gì ngưng đọng trong chốc lát. Trên mặt lập tức xuất hiện một tia kháng cự, cô không quá nguyện ý để cho tên khốn này lại đến trong nhà trọ của cô ăn cơm.
Đêm qua, không khí chưa đủ xấu hổ sao?
Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của đứa con trai, cô vẫn đi đến khu thịt chọn một miếng thịt bò bít tết thượng hạng.
“Được rồi, của ba cũng mua xong rồi, chúng ta về thôi.”
“Vâng!”
Hoắc Dận cuối cùng cũng vui vẻ gật đầu.
Vài giờ sau, trong phòng trọ.
Ôn Hủ Hủ nhìn miếng thịt bò ướp lạnh trên bàn ăn, vẫn có chút thất vọng.
